Chú Là Của Em

Chương 1040: Chương 1041





Là Lan Bảo Khiết.

Cô nhướng mày nói: “Ai ui, ra là cô cả Lan à, đây là không ăn được nho nên trong lòng hâm mộ người ăn được nho sao! Nhưng vị chua của nho không giống như cô, vị nho chua ngọt, hương vị vừa đủ… không quá ngọt, nếu chưa ăn bao giờ vậy chỉ có thể như cô cả Lan đây, nói lời chua ngoa”
Sắc mặt Lan Bảo Khiết không khỏi trầm xuống nói: “Tô Noãn Tâm, tôi đến đây không phải để tán gẫu với cô đâu… Tôi chính là tốt bụng nhắc nhở cô hai câu, muốn làm nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ vậy sau này loại chuyện này sẽ gặp rất nhiều… Trong lòng cô phải đủ mạnh mẽ mới có thể thừa nhận được, nếu không cô cho rằng làm nữ chủ nhân nhà họ Lệ dễ lắm sao?”
Tô Noãn Tâm thản nhiên nói: “Lan Bảo Khiết, đây không phải là cô đang dắt chó xen vào chuyện của người khác đấy chứ, vị trí nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lệ, chắc chắn là của tôi! Chuyện này của tôi, tôi muốn thế nào thì là thế đó… Tôi muốn đứng thì đứng, muốn thế nào thì là thế đó!
Không đảm đương nổi thì tôi cũng là nữ chủ nhân nhà họ Lệ, mà cô thì không giống thế… Cho dù tố chất tâm lý của cô có mạnh mẽ thế nào.


thì đời này cô cũng không thể leo lên được chiếc ghế nữ chủ nhân này đâu: “Tô Noãn Tâm!”
“Cô cả Lan đây là đang muốn làm loạn sao? Bây giờ địa vị của tôi ở nhà họ Lệ đã có thể xem là nửa nữ chủ nhân… Phái người đến giải vây cho cô thì chỉ cần một câu mà thôi”
Lâm Xuân Mạn trực tiếp giơ ngón tay cái với cô, nói: “Quá trâu bò!”
Tô Noãn Tâm trừng mắt với cô ấy, nói: “Học hỏi đi, sau này cậu chính là nữ chủ nhân nhà họ Tân, bị người khác châm chọc, cứ phải như vậy”
Khóe miệng Tân Thiên giật giật nói: “Đừng dạy hư nữ chủ nhân tương lai nhà họ Tân nhà tôi, cảm ơn”
mới không có dạy hư cậu ấy! Rõ ràng là dạy rất tốt, ai dám chọc tôi tôi lập tức trả lại! Tôi không phải loài ruồi bu kia, đều là lần đầu tiên làm người trên đời này, dựa vào cài gì mà phải cho người khác chứ?”
Tân Thiên không khỏi nhướng mày nói: “Nghe vậy nhưng thật sự cảm thấy có chút có lý.

.


“Tất nhiên, lời của tôi chắc chắn có lý… Chú nhà tôi còn phải khen tôi đấy!”
“Được được được, cô rất lợi hại.



Sắc mặt Lan Bảo Khiết đen thui, cô ta hoàn toàn bị bỏ qua.

“Tô Noãn Tâm, cô chờ đấy, sau này đừng nghĩ có trái cây ngon mà ăn! Cô thật sự nghĩ có thể dễ dàng ngồi lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lệ vậy sao?”
“Cô cả Lan à, xem như tôi đã hiểu được… Bây giờ chính là cô muốn thuyết phục tôi không phù hợp với vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lệ này, khuyên tôi nên nhanh chóng từ bỏ đúng không? Tôi nói cho cô biết, vị trí này chắc chắn là của tôi.

Đồ của tôi chỉ có thể là của tôi! Ai cũng đừng mơ có được!”
Nói xong còn yên lặng nhìn thoáng qua Dương Ánh Mai.

Thấy vẻ mặt Dương Ánh Mai đầy khiếp sợ nhìn sang bên này, cô cười khẽ, trừng mắt nhìn Dương Ánh Mai.

Dương Ánh Mai hồi phục tinh thần, mỉm cười với cô.

Cô ấy chỉ cảm thấy, cô Tô này thật là tùy hứng… Thật là lợi hại.

Trước kia cô ấy thật ra cũng là người như vậy.


Có người bắt nạt cô ấy, cô ấy đều trả lại đủ.

Nhưng sau này… người ta bắt nạt cô ấy rất thảm, dùng chân dẫm đạp mặt cô ấy xuống đất, còn nói với cô ấy: “Mày cũng không xem lại đức hạnh của mình xem, muốn gương mặt không có gương mặt, muốn dáng người không có dáng người, vậy cũng xứng đôi với Tân Thiên!
Mày chính là con khốn! Mày thực sự nghĩ bình thường quan hệ của tao với mày tốt như vậy là vì thích tính cách của mày sao?
A, tao chính là vì mày là bạn cùng bàn với Tiêu Bảo Dương nên mới chủ động tiếp cận mày!
Mày lại không chút tiếng động mà đã trộm mất tâm của Tiêu Bảo Dương, mày dựa vào cái gì chứ!”
Ngày đó dường như cô ấy đã chết một lần rồi.

Đau lòng, chết lặng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.