Chú Là Của Em

Chương 1062: Chương 1063





Lệ Minh Viễn nhìn thấy ông nội đi đến tủ bảo hiểm bí mật ở đằng sau thư phòng, lấy ra một cái hộp gỗ đi đến.
Vẻ mặt của ông đau khổ, nhét vào tay anh, nhưng ông mới nhét được nửa chừng, lại muốn hối hận liền rút lại.

Lệ Minh Viễn tay mắt lanh lẹ bắt lấy hộp gỗ, dùng sức giật tới.
Ông cụ Lệ tiếc nuối nói: “Đây chính là đồ cổ! Một đời của những ông cố của cháu đến lúc sắp không có cơm ăn nhưng cũng không nỡ đổi đồ tốt này đi! Ai, thật đúng là nghiệp chướng, đồ tốt như vậy, ông già ta cứ nghĩ là đến khi chết mới lấy thứ này ra ngoài, vậy mà bây giờ ta vẫn còn sống nhăn đây”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co giật nói: “Đồ vật đều đã lộ ra rồi, còn bày ra tấm tư thái này để cho ai nhìn?”
“Thằng nhóc đáng chết nhà cháu, có hiểu được phải kính già yêu trẻ không! Đồ vật cũng đã lấy được rồi, còn không nói nổi hai câu êm tai, đổi lại là Lệ Kiên, lời hay đã sớm một đống”
Lệ Minh Viễn giễu cợt nói: “Ông nội đừng quên là ai để ông chịu đau mất bảo vật gia truyền”
Lệ Minh Viễn nói xong, có chút hiếu kỳ đem hộp gỗ mở ra.


Liền thấy, một miếng ngọc bội màu xanh sẫm, thế nước vô cùng viên mãn, yên lặng nằm ở bên trong.

Ánh mắt anh có chút ảm đạm, gần như liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, đây là đồ tốt.

Chưa nói đến thế nước tốt, chỉ với màu sắc của khối ngọc lục bảo này ở trên thị trường đã có giá trị không nhỏ.

Nhưng mà, điểm đáng giá nhất của khối ngọc bội này đoán chừng chính là niên đại của nó.

Cụ thể vào niên đại nào Lệ Minh Viễn không rõ, chỉ có thể xác định đây là đồ tốt.
Đặt ở hiện tại, loại đồ cổ ngọc bội thượng hạng này, tuyệt đối là có tiền mà không mua được.

Giá trị chục nghìn tỷ cũng đều có thể! Nhưng nếu là tổ truyền ngọc bội thì anh cũng sẽ không cầm đi bán đi.

Chắc chắn sẽ truyền cho con cháu thế hệ sau này.
Anh thấy tốt thì nhận, còn mở miệng nói: “Vậy cháu cảm ơn ông nội”
“Hừ! Đồ vật nói cho cháu thì liền cho cháu, nhớ phải cất giữ cho kỹ!
Nếu như về sau nhà họ Lệ chúng ta gặp nạn thì khối ngọc bội này còn có thể cứu mạng.

Cũng đừng tùy tiện bán, thời gian hiện tại nhà họ Lệ đã tốt hơn, thời gian đời sau của mấy đứa cũng không kém được.

Chỉ là nhưng chuyện của sau này cũng không thể nói rõ ràng, nhưng có thể để một chút hi vọng cho thế hệ sau này.


Nếu như có một ngày gia đình họ Lệ của chúng ta không còn nữa, hoặc là tuyệt hậu, ông nội của cháu cho dù đã nằm bên trong vách quan tài thì cũng sẽ chết không nhắm mắt”
Lệ Minh Viễn tức giận: “Ông nội đến đến những chuyện lâu dài như vậy mà đều đã nghĩ đến, cũng thật là cân nhắc chu toàn đấy”
“Lớn tuổi rồi nên tư tưởng cũng không còn giống xưa, những chuyện sự này sợ kia vẫn còn nhiều, rất nhiều.

Thằng nhóc này nhớ cho kĩ là được, cháu cũng chỉ mới nghe ông già như ta lải nhải như vậy, về sau cô nhóc kia cũng sẽ sinh con cho cháu, đến lúc đó cháu sẽ trơ mắt nhìn mấy đứa nhỏ lớn lên, trải nghiệm các loại cuộc đời khác nhau, sản sinh ra nhiều loại tính nết không giống nhau.
Khi còn bé, cũng chỉ nằm trong phạm vi kiểm soát của cháu, sau khi trưởng thành thì cháu cũng sẽ quản không nổi.

Người đều sẽ thay đổi, có biến tốt, có lúc lại biến xấu đi.

Đến một ngày như vậy, cháu cũng sẽ đi đến vị trí này của ông.

Làm một người lớn tuổi nhất trong gia đinh, nhìn thấy đời đời thế hệ con cháu của mình.

Có tốt, có không tốt, nhưng tận trong đáy lòng đều chỉ mong chúng nó đều được tốt.

Cho dù là chúng nó có làm sai, cũng đều không thể thờ ơ lạnh nhạt được.

Bảo vật gia truyền này của ông nội có làm gì cũng sẽ không lấy ra sớm như vậy.
Nhưng ông nội sợ lạnh tâm thằng nhóc cháu chứ sao!
Làm người cầm quyền của nhà họ Lệ, vốn nên có năng lực đảm đương như vậy.


Mọi chuyện đều có thể gánh vác được, áp chế được, vì thanh danh của nhà họ Lệ, vì đại cục mà làm việc.

Dù sao thanh danh của nhà họ Lệ, cũng là thanh danh của cháu, hay là thanh danh của người vợ tương lai và đứa bé sau này của cháu.

Những chuyện ông nội làm ra rất nhiều đều là bất đắc dĩ.

Được rồi, không nói nhiều nữa, đồ vật đã cho cháu.

Coi như là vì cô nhóc nhà cháu đã chịu uất ức, nên đền bù cho cháu”
Lệ Minh Viễn đột nhiên cười.

Anh nói: Ông nội có biết hôm nay cô nhóc là vì cái gì mà khóc không?”
Ông cụ Lệ không khỏi sửng sốt nói: “Không phải là vì chịu uất ức sao?”
“Sai, là bởi vì đau lòng cho cháu”
Ông cụ Lệ trợn mắt nói “Không phải Ông cụ Lệ vô cùng hối hận, lẽ ra ông không nên làm như vậy, ông hơi hơi đưa tay ra và định đi tới để giật chiếc hộp gỗ.

Lại bị Lệ Minh Viễn giấu ra sau lưng, ý cười đầy mặt nói: “Da mặt ông nội đúng là dày, đồ vật cũng đã đưa ra rồi, còn muốn thu hồi lại”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.