Chú Là Của Em

Chương 110: Ông chủ!





Có ai gây rắc rối à?

Tô Ngọc Mỹ thấy phòng bệnh rất sạch sẽ, không khi cũng thông thoảng, lúc này bèn cười kêu lên: "Cháu chào thím Lưu Thím Lưu là một người rất sảng khoái, bà tươi cười nhìn Tô Noãn Tâm một lượt: "Ôi, bộ dạng cô bé này thật đẹp, em có phúc quá! Sinh được một cô con gái xinh đẹp như vậy.


Con gái được khen ngợi, Tô Ngọc Mỹ cười tủm tỉm nói: "Nào có, con bé này nghịch ngợm làm chị "Cô bé còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng đúng, hai đứa nhà chi quá im lặng, từ sáng đến tối chỉ biết đọc sách học tập, ấy... Chị thực sự sợ rằng sau này bạn nó sẽ trở thành một sách hết." "Vậy mà chị còn bảo không tốt, bé gái im lặng ngoan ngoãn rất tốt mà." "Ôi, chị lại thích con gái năng động một chút. Nhưng con cháu tự có phúc con cháu, tất cả đều phải xem ở người "Còn không phải sao? Chị Lưu sau này cũng đầy mình là phúc, con gái đều có bé con bám đuôi, em chỉ có một đứa, nhà chị thì tận hai đứa đấy!

Thím Lưu miễn cưỡng cười, nói: "Vậy cũng phải xem sinh ra trong gia đình thế nào... Gia đình bạn chỉ ở nông thôn gia trưởng.. Hai đứa nhỏ bị người ta ghét bỏ"

Tô Ngọc Mỹ cũng biết ở một số nơi vẫn trọng nam khinh nữ, lúc này bèn chuyển đề tài, nói: "Noãn Tâm, trường con được nghỉ à? "Dạ, hôm nay ngày mai đều được nghỉ, ngày mai Dương Diễm và Xuân Mạn sẽ tới thăm mẹ, hôm nay hai người đó đều về quê thăm bố mẹ trước. "Ai, tình cảm tốt thật. Ngày mai mẹ sẽ mặc quần áo Minh Viễn mua cho, không thể làm Noãn Tâm nhà ta mất mặt được." "Phụt. Mẹ yên tâm đi, Xuân Mạn không phải người như vậy đầu, còn Dương Diễm chẳng lẽ con còn không biết sao, cũng không phải." "Còn không phải đang lo cho Noãn Tâm con sao? Ít nhất cũng phải trông khỏe mạnh hơn, để người ta nhìn vào không biết là mẹ bị bệnh nặng mà coi thường con" Tô Noãn Tâm biết những bậc cha mẹ luôn có chủ kiến riêng, vậy nên cũng không khuyên nhủ, chỉ cười nói. "Mẹ vui là được rồi, muốn mặc thế nào cử việc mắc!" "Ô. Quần áo trường Noãn Tâm có đủ mặc không? Thời tiết bắt đầu lạnh rồi, mẹ đi cùng con mua thêm mấy bộ quần áo nhé?" "Mẹ lo lang qua rồi, con và bạn học có quan hệ tốt, còn có Dương Diễm ở đây. Gần trường cũng có rất nhiều cửa hàng bán quân áo, bọn con có thể đi mua bất cứ lúc nào sau khi tan học, mẹ cứ nghỉ ngơi cho tốt." "Vậy thì được. Lớp trẻ đi mua sắm với nhau sẽ vui hơn.

Cả buổi chiều Tô Noãn Tâm đều ở trong bệnh viện cùng mẹ. Vốn còn lo sau khi tên biến thái chết tiệt kia tỉnh dậy sẽ tới bệnh viện gây phiền phức, nhưng may là cả buổi chiều trôi qua, gã cũng không xuất hiện.


Mãi cho đến tối cũng không thấy, Tô Noãn Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Tốt nhất nên biết cô là người không dễ chọc, không đến trêu chọc cô, nếu không... Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi công cụ rồi.

Bị phế đến mức độ nào đều phải coi biểu hiện của gã. Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Noãn Tâm và mẹ đi dạo trước cổng bệnh viện tiêu cơm, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Tô Noãn Tâm nhìn thoáng qua số điện thoại người gọi, phát hiện là số của ông chủ chương trình đêm hôm trước. Cô lập tức nói với mẹ: "Mẹ ơi, con phải nghe điện thoại " "Ai gọi đến đấy?" "Là ông chủ ở nơi con từng làm việc gọi, có lẽ là có chuyện gì tìm con" "Vậy con mau nhận đi. Mẹ mệt quả, lên tầng trước." "Da."


Tô Ngọc Mỹ tự đi lên tầng, Tô Noãn Tâm nhận điện thoại, nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nam đang gào thét: "Tô Noãn Tâm! Cô mau cứu tôi!"

Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia. Theo bản năng, cô cau mày nói: "Ông chủ! Có ai gây rắc rối à ?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.