Chú Là Của Em

Chương 1111: Chương 1112





Tiêu Bảo Dương thản nhiên nói: “tôi nên tin vào anh sớm hơn một chút, nhưng mà bây giờ cũng chưa quá muộn”
“Cứ để cho bọn họ chơi đùa đi… nếu như tổng giám đốc Tiêu rảnh thì tôi sẽ bảo Lý Mạnh gửi tài liệu hạng mục đầu tư vào hòm thư cho anh, anh xem trước về tình huống hạng mục đi”
“Được, nếu sau này còn có hạng mục gì tốt thì tổng giám đốc Lệ có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, sau này nhà họ tiêu sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc vào gia tộc họ Lệ của anh, làm việc cho nhà họ lệ anh, anh thấy sao?”
“Thật không cần phải như vậy… Nhà họ tiêu vẫn là nhà họ Tiêu, không cần phải làm gia tộc phụ thuộc vào bất cứ gia tộc nào, nếu có hạng mục cần hợp tác, tôi sẽ không quên anh”
Trong lòng Tiêu Bảo Dương không khỏi động lòng, anh ta chân thành nói: “Lệ Minh Viễn, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã kéo tôi một phát trong lúc tôi khó khăn nhất, mang theo tôi và nhà họ tiêu xoay người.


Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Giữa đàn ông với nhau không cần phải khách khí”

“Được, lần sau tôi sẽ mời anh uống rượu”
“ừ”
Tô Noãn Tâm lái xe thể thao lao vùn vụt trên đường.

Tâm trạng của cô rất tốt, lái thẳng tới cửa hàng.

Cùng gặp mặt với Kỷ Hoài An và Dương Ánh Mai ở cửa quán cà phê.

Trước tiên cô gọi đồ uống, sau đó tìm chỗ ngồi xuống.

Không bao lâu sau, Kỷ Hoài An với Dương Ánh Mai đến.

Vẻ mặt Kỷ Hoài An tràn đầy cười khổ nói: “Noãấn Tâm, vừa rồi suýt nữa em bị hù chết… em thi xong bằng lái xe rồi nhưng đây là lần đầu tiên em lái xe đi ra ngoài, tốc độ xe thể thao nhanh thật, em đã lái rất chậm rồi mà nó vẫn nhanh, kích thích chết, từ bé đến lớn em chưa dám to gan như vậy”
Dương Ánh Mai cũng điên cuồng gật đầu theo.

Tô Noãn Tâm cười ha ha nói: “Chị Ánh Mai cũng như vậy sao?”
Dương Ánh Mai gật đầu với cô.


Tô Noãn Tâm kinh ngạc nói: “Mười năm rồi chưa lái xe?”
Dương Ánh Mai gật đầu.

“Trời ạ! Vậy hai người thi bằng lái xe làm cái gì? Em vừa mới cầm lấy băng lái xe trong năm nay đã lái xe hai lần rồi, hai người còn lái ít hơn cả em”
“Phụt… sau này em sẽ lái xe nhiều hơn, dù sao cũng là do Noãn Tâm tặng em, nếu em mà không lái thì sẽ lãng phí mất tâm ý của chị”
“Chị cũng cảm thấy như vậy, chú nhà chị tặng cho chị mấy cái xe, nếu mà không lái thì để đó mà bám bụi ư?”
Dương Ánh Mai ghen tị nhin bọn họ nói chuyện, trong lòng càng thêm kiên định phải chữa trị khỏi tật câm này.

Đợi sau khi cô ấy chữa trị xong là có thể giao lưu bình thường với bọn họ rồi.

Cô ấy bây giờ luôn cảm thấy mình kém một chút gì đó, không dung nhập được với bọn họ.

Cũng may Tô Noãn Tâm thật sự chăm sóc cho cô ấy, mỗi lần đều nghiêm túc nhìn môi cô ấy cử động, sau đó phiên dịch ra cho Kỷ Hoài An nghe.

Giữa ba người có thể trao đổi bình thường.


Sau khi uống một chút đồ ở quán cà phê, ba người bắt đầu đi dạo phố.

Tô Noãn Tâm nhìn Kỷ Hoài An thường xuyên mặc sườn xám đi ra ngoài, không khỏi nói: “Hoài An, thân hình em rất thon gọn, rất thích hợp mặc sườn xám, nhưng đâu nhất thiết lần nào cũng phải mặc sườn xám đi ra ngoài đâu?”
“Tại sao cứ giống như chú nhà chị, mặc vest rồi lại mặc vest…Không thể mặc thử quần áo khác sao?”
Kỷ Hoài An cười khổ nói: “Mẹ với cô em đều nói… Sườn xám có thể nuôi dưỡng tài vận.

mặc sườn xám sẽ khiến cho vóc người đẹp, thể hình tốt, cho nên bảo em mặc thường xuyên vào.

“Phụt, lần đầu tiên chị nghe qua đó, Ánh Mai thì sao? Có nghe nói qua không?”
Dương Ánh Mai lắc đầu biểu thị chưa từng nghe nói qua.

Kỷ Hoài An cười khổ nói: “Em vẫn luôn nghe theo lời người trong nhà nói, ở nhà làm một cô gái ngoan ngoãn… Nhưng mà Noãn Tâm, chị cảm thấy em còn thích hợp với loại quần áo gì nữa?”
“Chị cảm thấy em rất hợp mặc mấy kiểu váy thục nữ”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.