Chú Là Của Em

Chương 123: Âm mưu xấu xa của nhà giàu





Lê Minh Viễn thản nhiên nói: "Ba trăm tỷ cùng với vị trí vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, cô ấy chọn cái sau!"

"Chỉ cần cô ta không ngốc, chắc chắn sẽ chọn cái thứ hai. Có biết câu thả dây dài để câu cá lớn là gì không? Ba trăm tỷ cũng chỉ là ba trăm tỷ mà thôi, một khi làm vợ tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, muốn bao nhiêu ba trăm tỷ mà không có chứ!"

"Cô ấy rất chân thật." Sạch sẽ, ảnh mắt long lanh, linh động không chút tạp chất.

Cô ấy giống như một tờ giấy trắng,nhưng bởi vì có sự xuất hiện của anh, tờ giấy trắng này đã bị vấy lên một phút mực...

"Như thế nào mới là chân thật hả?"


"Cô ấy chưa bao giờ lấy lòng cháu, dỗ dành cháu hay nghe lời cháu chỉ vì cháu là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh..."

"Tại sao?"

"Cô ấy ghét cháu vì đã lợi dụng cô ấy... và cô ấy còn mắng cháu nữa."

"Ồ? Cô ta mắng cháu như thế nào?"

“Mắng cháu là mặt người dạ thủ... Tên cầm thủ, đồ khốn nạn... Cô ấy có một người mẹ luôn khiến người khác phải hâm mộ Dù mắc bệnh nan y, cô ấy vẫn chưa bao giờ yên lòng về người mẹ tốt của mình.

Cô ấy rất có hiểu, tuổi còn nhỏ nhưng đã làm những công việc nguy hiểm, kiểmtiền chữa bệnh cho mẹ, những gì cô ấy làm đã khiến cháu bất giác suy nghĩ... Nếu lúc trước mẹ cháu còn ở đây, vì bà ấy, cháu cũng sẽ liều mạng như vậy...

Nhưng mà ông nội, cái ngày mà bố ơi ra máu rồi chết kia, là ngày kỷ niệm tân hôn của bọn họ. Ông nội ông đã mất đi một đứa con rồi, ông cũng không muốn phải mất đi thêm một đứa nữa, điều này con có thể hiểu nhưng cũng không dám gật bừa.

Mẹ của con, cũng cùng qua đời một ngày với bố cô ấy"

Chuyện xấu của nhà họ Lê, đúng là

tiếng xấu đồn xa.


Trong lời nói của Lệ Minh Viễn lộ ra sự châm chọc vô tận.

Về mặt ông cụ Lệ đỏ gay... Ông cúi đầu cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Viễn.Thật lâu sau ông cụ mới lầm bẩm nói: "Ông còn tưởng rằng con sẽ nhìn không ra... Không phải là phẫu thuật thẩm mỹ sao?"

Lê Minh Viễn cười lạnh nói: "Người nhìn không ra, đều là tự lừa mình dối người "

Ảnh mắt kia giống bà ấy như vậy, làm sao có thể không nhận ra cho được.

Một khoảng thời gian rất dài hồi còn nhỏ trước đây, anh đã từng mơ ước ao ước được đôi mắt ấy chăm chú nhìn mình... Nhưng sau đó lúc được nhìn thấy đôi mắt ấy một lần nữa, là thời điểm chủ hai của anh mới kết hôn dẫn cô dâu đi ra mắt những người lớn tuổi trong gia đình rồi thời điểm hậu bối cùng thấy bọn họ.

Anh chỉ mới liếc mắt một cái là đã nhận ra ánh mắt kia... Nhưng ánh mắt kia thời điểm đối diện với anh lại không mangchút dịu dàng nào.

Chỉ có tận lực né tránh.

Bọn họ đều nghĩ rằng anh còn nhỏ, cái gì cũng sẽ không hiểu.

Nhưng mà anh cái gì cũng biết, lại bởi vì đã quá hiểu... Cho nên cũng từng thể hiện ra ngoài điều gì mà thôi.

Ông cụ Lệ thở dài nói: "Lúc trước chủ hai của con lấy cái chết ra để ép buộc. Nói mẹ con là mối tình đầu, ban đầu bọn họ mới là một đôi, nhưng bởi vì quan hệ thống gia của gia tộc chia rẽ bọn họ..."


"À... Vậy tại sao ngay từ đầu lại không nói?"

"Bọn họ quen nhau từ khi còn du học ở nước ngoài, căn bản cũng không biết thân phận của đối phương, mẹ con đột nhiên bị lừa về nước, bị người trong nhà ép kết hôn, kết hôn với nhà họ Lệ, chờ chủ haicon tìm khắp nước ngoài vẫn không tìm được mẹ con, sau khi về nước mới nhìn thấy mẹ con thì mẹ con đã là chị dâu của nó rồi!

Chuyện mà lão già ông đây cả đời này hối hận nhất chính là đã đồng ý kết thông gia với nhà họ Lam!"

"Con muốn biết, cái chết của bố con có liên quan đến họ không?"

Ông cụ Lệ lắc đầu nói: "Bố con bởi vì làm việc quá mức vất vả... Lại suy nghĩ quá nặng nề, còn nghiện thuốc lá nặng, bị bệnh lao. Mẹ con là chủ hai của con đến cầu xin bố con, sau đó bố con đã tự mình gật đầu đồng ý cho việc làm của bọn họ, chuyện này, bố con đã nói với ông sau đó. "

Ông không đồng ý, loại chuyện này rất kinh hãi thế tục.

Nhưng chủ hai con lại lấy cái chết ra để ép buộc, cầu xin đến lão già ông đâyCho nên Minh Viễn à, trong chuyện này không có ai đúng ai sai cả, chỉ là ông trời quá biết cách trêu người mà thôi!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.