Chú Là Của Em

Chương 1309: Chương 1310





Gần đây cô không có đắc tội ai cả mà!
Người này nói, theo dõi cô mấy tháng… Chẳng lẽ là trước kia đắc tôi Như vậy là cô chủ nhà nào?
Kỷ Vân Như?
Tân Viên?
Lan Bảo Khiết?
Lam Thanh Như?
Trần Tố Nhĩ?

Mẹ nó, kẻ thù thật không ít.

Thế mà trong lúc bất tri bất giác lại đắc tội nhiều người như vậy…
Quả nhiên trước đó mẹ cô bảo cô khiêm tốn một chút là đúng.

Hu hu… rất nhớ mẹ thì phải làm sao?
Còn cả chú nữa… Biết cô bị bắt cóc, đoán chừng là sắp điên rồi nhỉ?
Chú sẽ đến cứu cô chứ?
Chắc chắn sẽ!
Nhưng không biết phải bao lâu….

Trong lòng Tô Noãn Tâm tràn đầy tuyệt vọng nằm trên giường, trong hoàn cảnh này cô thật sự không thể ngủ được, bên ngoài đều là mấy người đàn ông xa lạ, nếu không nay ai đó nổi lên ý xấu, vụng trộm động vào cô rồi giở trò xấu thì làm sao bây giờ?
Nhưng không ngủ sẽ lại suy nghĩ lung tung.

Sau này, vừa nghĩ tới khả năng sẽ bị giết con tin, đời này không thể gặp lại chú với mẹ, nước mắt Tô Noãn Tâm bắt đầu chảy không ngừng.


Làm sao bây giờ, cô không muốn chết… muốn tiếp tục sống.

Cuộc sống tươi đẹp như vậy, chú đối xử với cô tốt như thế… Cô thật sự không muốn chết đâu hu hu.

Hy vọng bốn trăm năm mươi nghìn tỷ kia có thể giúp cô còn sống trở về!
Không thể không nói, Tô Noãn Tâm coi như thông minh.

Biết trên đời này không ai mà không ham tiền cả.

Những người này làm điều ác đều bởi vì tiền cả.

Thử hỏi ngoài Tô Noãn Tâm ra, có ai có thể nói ra tiền chuộc là bốn trăm năm mươi nghìn tỷ như vậy?
Chắc chắn bọn họ sẽ động lòng.

Quả nhiên, sau khi người đàn ông tới đây thì gọi điện thoại cho Tân Viên.


“Tô Noãn Tâm nói, cô ta có bốn trăm năm mươi nghìn tỷ, là Lệ Minh Viễn kiếm giúp cô ta, lấy số tiền kia tới tay”
Tân Viên không khỏi sửng sốt: “Tô Noãn Tâm nói?”
“Đúng vậy”
“Cô ta nói vậy anh liền tin? Lại còn coi như là thật? Bốn trăm năm mươi nghìn tỷ là thứ có thể lấy ra chơi sao? Nếu Lệ Minh Viễn có nhiều tiền như vậy, tại sao không lấy ra cho nhà họ Lệ để nhà họ Lệ thêm trâu bò đi? Còn cầm đi cho cô ta?”
Người đàn ông nhíu mày nói: “Tân Viên, cô có ý gì?”
… Tôi chỉ cảm thấy là không có khả năng”
“Giọng điệu của cô là giọng điệu ghen ghét cô ta”
“Anh hiểu lầm rồi… Nam, không nói chuyện này nữa, các anh đừng đỉ lời hô Ngôn xảo ngữ của Tô Noãn Tâm lừa gạt… Cô ta chính là một con nhóc nghèo khổ, nói năng bậy ba”
“Có phải hay không, đợi đến khi trở lại kinh thành tôi sẽ điều tra rõ ràng, Tân Viên, tốt nhất là cô đừng có giở trò gì! Cho dù có đòi tiền nhà họ tần, chưa chắc bố cô đã cho được nhiều tiền như vật như vậy, cả đời này anh em của tôi không cần phải lo gì Tân Viên cười lạnh từ đáy lòng, giọng nói thì lại rất ôn hòa nói: “Điêt….

Nam, các người trốn kỹ, tôi đi điều tra, nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, anh cho rằng chỉ có anh muốn thoi sao, tôi chẳng lẽ không chắc?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.