Chú Là Của Em

Chương 1313: Chương 1314





Hai đứa cháu trai nhỏ bay tới ôm lấy Tô Noãn Tâm nói: “Cô ơi… hu hu hu… Chị Noãn Tâm chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, mẹ cháu nói chị Noãn Tâm là người có phúc khí, chắc chắn sẽ không có việc gì”
Đây là lời kịch mà mẹ bọn nó dạy vô số lần, dùng đủ các loại uy hiếp dụ dỗ bọn nó nói.

Nhìn thấy con trai đang phát huy thành công, mợ của Tô Noãn Tâm không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đối mặt với người lớn, Tô Ngọc Mỹ có thể nhìn tấu, cho nên không có cảm giác gì, nhưng nhìn thấy hai đứa cháu khóc đến đáng thương như vậy, nhìn không giống như là gạt người.


‘Vành mắt Tô Ngọc Mỹ đỏ cả lên, ôm một trong hai đứa cháu vào lòng: “Đúng vậy, chị Noãn Tâm của các cháu chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì”
“Ngọc mỹ à, con theo chúng ta trở về đi… Con nhìn sắc mặt của con nhợt nhạt chưa kìa”
“Đúng vậy đó em gái, em theo chúng ta trở về nhà đi… Em trai của chị mới mua nhà, hoàn cảnh cũng không kém, căn nhà kia vốn nhờ phúc.

của em mới mua được, em đến đó ở vài ngày đi, chò Noãn Tâm trở về rồi em lại đi làm không được sao…”
Tô Ngọc Mỹ lắc đầu nói: “Không được… Em muốn ở đây chờ Noãn Tâm trở về.


“Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như thế chứ… Cho dù xon hận chúng ta nhưng cũng không thể hận đến mức nhà cũng không muốt đấy chứ… Mẹ không thể bù đắp cho con sao….

Ngàn sai vạn sai đều là mẹ sai… Nhưng nói thế nào thì mẹ cũng đều sinh con ra, lúc trước con bị bệnh nặng như vậy, nhưng trong nhà cũng không có cách nào cả, đều nghèo mài”
“Nếu con thật sự oán hận như vậy, mẹ quỳ xuống xin lỗi con là được chứ gì…”
Nói xong thì thật sự muốn quỳ xuống.

Tô Ngọc Mỹ vội vàng ôm lấy cháu trai tiến lên nói: “Mẹ làm cái gì vậy?”

Làm sao bà có thể để cho mẹ ruột quỳ xuống được, đều đã cả một đống tuổi rồi……
“Con gái của con là con gái, chẳng lẽ con gái của bà già này không phải là con gái sao? Nếu nó xảy ra chuyện, thân thể của con gái mẹ sụp đổ thì phải làm sao! Đúng vậy, chúng ta đều không thích con nhóc kia, đây còn không phải là vì con nên mới không thích, cảm thấy nó liêu lụy đến con sao!”
“Nhưng nhiều năm như vậy, mỗi lần đến tết, cậu và dì của nó cũng không thiếu tiền lì xì nó!”
“Con nhóc kia hận chúng ta, chúng ta cũng không có gì để nói, dù sao chúng ta cũng thật sự không đối xử tốt với nó bao nhiêu”
“Nhưng Ngọc Mỹ à, con là con của mẹ, mẹ đau lòng con mài! Con là người bệnh nặng vừa mới khỏi, nếu như lúc này thân thể con mà xảy ra chuyện gì, mẹ coi như là mất con gái mình”
Những lời này của bà ta khiến mũi Tô Ngọc Mỹ chua xót.

Lý Mạnh ở bên ngoài cửa nghe vậy, chỉ cảm thấy… Mấy người nhà họ Tô này thật vãi lìn, chỉ cần đưa tiền là chuyện gì cũng làm tốt được.

Lời méo gì cũng nói ra được.

Dương Diễm vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lý Mạnh đang đứng ở cửa nghe lén thì dở khóc dở cười nói: “Thứ ký Lý, anh làm cái gì vậy?”
Lý Mạnh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Diễm hốc mắt sưng đỏ, sắc mặt vô cùng kém đang đi t Anh ta vội vàng lấy lại tinh thần nói: “Không có việc gì… Người của nhà họ Tô đang ở bên trong, làm phiền cô”
Trước đó bọn họ đã nói qua trong điện thoại, Dương Diễm rất sảng khoái đồng ý.


Noãn Tâm xảy ra chuyện, thân là bạn tốt nhất của cậu ấy, có thể thấy trong lòng Dương Diễm có bao nhiêu khó chịu.

Nhưng bất đắc dĩ là cô quá nhỏ bé.

Không thể làm được gì cả… chỉ có thể lo lắng suông.

Qua một đêm, cả người sắp nghẹn đến phát điên.

Bây giờ, chuyện cô có thể chăm sóc cho Noãn Tâm là chăm sóc tốt cho mẹ cậu ấy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.