Chú Là Của Em

Chương 1331: Chương 1332





“Đóa là do cô tự tìm”
“Viện ơi!”
Tân Kiên lao về phía bên này.

Tân Thiên trợn tròn mắt…
Thế mà Lệ Minh Viễn thật sự dám nổ súng.

‘Vẻ mặt Tân Nghĩa cũng trợn tròn mắt.


Mặc dù anh ta từng cầm dao, cầm chai bia đánh cho người ta chảy máu đầu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người cầm súng thật giết người.

Hơn nữa người kia còn là Lệ Minh Viễn.

Vẻ mặt Tân Viên đau đến vặn vẹo, che ngực ngã nhào xuống đất.

Hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề.

Máu tươi ở ngực vẫn chảy không ngừng.

Đôi mắt trừng lớn, không dám tin nhìn chăm chằm vào Lệ Minh Viễn.

Lệ Minh Viễn giống như là động vật máu lạnh không chút tình cảm, đến cả một cái ánh mắt cũng không cho cô ta.

Anh ta nhìn thấy tên Nam hiển thị trên màn hình điện thoại của Tân Viên, trực tiếp nghe máy đặt lên tai.

“Tân Viên, chúng ta tụ họp ở chỗ nào?”
“Tôi là Lệ Minh Viễn”

Nam bỗng dưng mở to hai mắt, mắng một câu thô tục, sau đó nói: “Đưa điện thoại cho Tân Viên!”
“Tô Noãn Tâm ở chỗ anh?”
“Đưa điện thoại cho Tân Viên, anh không nghe thấy sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ngoan độc cùng kích động của người đàn ông.

Lệ Minh Viễn không chút nhún nhường nói: “Nói cho tôi biết, Tô Noãn Tâm có ở đó không? Nếu không Tân Viên sẽ không sống nổi”
“Ha, Lệ Minh Viễn có đúng không! Tôi nhớ kỹ anhl”
Nam trực tiếp từ chỗ ngồi đi đến hàng ghế đẳng sau, xóc khăn trùm đầu của Tô Noãn Tâm lên, xé băng dính trên miệng cô ra, Tô Noãn Tâm còn chưa kịp nói cái gì đã bị Nam tát cho một cái, đau điếng.

“Con mẹ nó anh có bệnh sao! Đột nhiên đánh tôi làm cái gì?”
“Câm miệng!”
Lệ Minh Viễn nghe thấy giọng nói của Tô Noãn Tâm, đáy lòng anh không khỏi trầm xuống nói: “Không được động vào em ấy!”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai, đưa điện thoại cho Tân Viên!”
Lệ Minh Viễn đầu hàng.

Đối phương đã mấy lý trí, rất là kích động.

Mà nhóc con lại thật sự trong tay bọn họ.


Sau ba ngày, cuối cùng anh cũng nghe thấy giọng nói của nhóc con, là âm thanh cô mắng chửi người khi bị tát… Nghe rất khí thế.

Anh miễn cưỡng thở ra.

Nhưng trái tim vẫn treo lên như cũ.

Anh mặt không đổi sắc đặt điện thoại bên tai Tân Viên.

Tân Nghĩa cong môi nhìn anh nói: “Nhìn xe, Lệ Minh Viễn… Cuối cùng anh vẫn không đấu lại được tôi, phụt…”
Cô ta lại phun ra một ngụm máu tươi.

Khuôn mặt Tân Viên tràn đầy vẻ đau đớn.

Nam nhíu mày nói: “Cô sao rồi? Có phải là cô bị thương không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.