Chú Là Của Em

Chương 1390: Chương 1391





Ông ta đi theo Kỷ Vân Tiêu cũng đã được gần ba mươi năm… Nhưng chính thức ở cùng với nhau thì chỉ có mười năm kia.

Trong hai mươi năm qua, Kỷ Vân Tiêu vẫn chưa từng tỉnh lại bao giờ.

Cảm giác trái tim cũng chờ đến mức sắp già đi rồi.

Từ lúc còn trẻ, cho đến lúc trung niên…
Nhưng Mạnh Đình vẫn sẽ luôn luôn kiên trì và tiếp tục chờ đợi ông ta.


Dường như từ lúc mới sinh ra thì ở trên người của Kỷ Vân Tiêu đã có một loại năng lực khiến cho người ta phải tin tưởng và nể phục.

Tin rằng ông ta sẽ tỉnh lại.

Tin răng chỉ cần ông ta tỉnh lại thì sẽ có thể trở lại như lúc ban đầu.

Tin rằng chỉ cần là người đi theo ông ta, cuối cùng cũng sẽ được đối xử vô cùng tử tế, cũng sẽ được trải qua một cuộc sống đầy đủ, con cháu hậu bối cũng chẳng cần phải lo.

Nhưng mà ông ta vẫn còn chưa tỉnh lại.

Thật sự là Mạnh Đình đã lao lực tâm tư đến mức tiều tụy, toàn thân đều vô cùng mờ mịt.

Nhưng khi nhìn vào gương mặt đó, ông ta ta vẫn như cũ muốn tiếp tục chờ đợi.

Tiến sĩ Dương thở dài nói: “Không thể chắc chắn được”

“Những người các ông đều là lang băm! Bố tôi đã chờ đến già cả rồi, các người vẫn không chịu cứu sống ông ta! Bố, bố tại sao nhất định phải chờ ông ta tỉnh lại? Chẳng lẽ bố không cần sống cuộc đời của mình sao? Hai mươi năm cũng chỉ giống như một ngày vậy, đều ở tại đây trông nom chăm sóc cho ông ta.

Bố cũng không phải là người nhà họ Kỷ, cũng chẳng có ai của nhà họ Kỷ để ý đến bố như vậy!”
Đi cùng với Mạnh Đình còn có con trai của ông ta, Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh ban đầu không có tên là Mạnh Tỉnh, là sau đó bố anh ta mong mỏi Kỷ Vân Tiêu có thể tỉnh lại nên mới sửa luôn cả tên của anh ta.

Thật là nực cười biết bao.

Tên của anh ta cũng đã bị sửa rồi, nhưng Kỷ Vân Tiêu cũng chưa bao giờ tỉnh lại.

Ban đầu bên cạnh Kỷ Vân Tiêu còn có ba người trợ lý đặc biệt, nhưng cuối cùng chỉ còn lại có mỗi mình bố anh ta, hai người khác đã sớm chuyển công tác rồi.

Bây giờ anh ta không biết cuộc sống này có nhiều điều tốt đẹp thế nào.

Duy nhất chỉ có bố anh ta là trải qua những điều vô cùng tồi tệ.


Nhìn xem, so bố anh ta thì Kỷ Vân Tiêu già hơn rất nhiều, nhưng bây giờ nhìn ông ta cũng giống như là trưởng bối của Kỷ Vân Tiêu rồi.

Trong cơn ngủ mê Kỷ Vân Tiêu vẫn còn trẻ tuổi như cũ, như vậy khiến cho bố anh ta phải nể phục và tin tưởng.

Với tư cách là con cái, trong lòng Mạnh Tỉnh tự cảm thấy không đáng thay cho bố anh ta.

“Im miệng!” Mạnh Đình lạnh lùng quát một tiếng.

“Bố, thực sự đủ rồi đó bố!”
Mạnh Tỉnh vẫn kích động như cũ nói: “Mạnh Tỉnh! Bố dạy con như nào? Khi nhà họ Kỷ ở thời điểm rực rỡ nhất, nhà họ Mạnh chúng ta cũng đã được trải qua sự rực rỡ đó, ông chủ chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với những người đi theo ông ấy, bây giờ ông ấy bị như vậy thì lập tức không quan tâm đến ông ấy nữa sao? Có còn là con người không?”
“Cho dù là như vậy, bố à, bố cũng đã chăm sóc ông ta hơn hai mươi năm, vậy còn chưa đủ sao? Nuôi con chó hơn hai mươi năm thì nó cũng sẽ sớm chết, nhưng mà bố, con là một con người đấy bố, đời người ở đâu ra hơn hai mươi năm như vậy”
“Con cút ra ngoài ngay cho bố! Sau này con cũng đừng tới nơi này nữa”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.