Chú Là Của Em

Chương 159: Chứng tự kỷ ở trẻ em của minh dao





Tô Noãn Tâm cười khổ nói: “Nhưng em thấy thời gian quá ngắn... em thấy rằng chỉ cần ở cùng một chỗ với ảnh hậu Bạch lâu một chút thì nhất định có thể học được nhiều thứ hơn nữa, hay là do chúng em ở lại sẽ quấy rầy cô?”

Bạch Kỳ Sương lắc đầu nói: “Không phải như vậy chỉ là

“Choang" một tiếng, trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bình thủy tinh vỡ vụn.

Sắc mặt Bạch Kỳ Sương liền tại một đi với vội vàng vàng nói: "Các em cứ xem kịch bản trước đi, cô qua đó xem thử xemNói rồi cũng không thèm để ý đến phản ứng của Tô Noãn Tâm và Dương Diễm mà cứ thế vội vàng chạy vào phòng.

Dương Diễm và Tô Noãn Tâm thấy thế thì không khỏi ngơ ngác nhìn nhau

"Ở đây, còn có người khác nữa sao?"

"Chi bằng... chúng ta qua đó xem có việc gì cần giúp đỡ không đi?"


Cả hai người các cô đều có chút do dự, nhưng rồi vẫn quyết định đi vào phòng xem sao.

Trong phòng có một bé gái xinh xắn, đáng yêu hệt như búp bê, trên người mặc một bộ vảy nhỏ xinh màu hồng, nhìn dáng vẻ thì chắc cô bé chỉ tầm năm đến sáu tuổi, hơn nữa thân hình còn vô cùng gầy gò.

Cô bé mang theo ánh mắt đầy sự hoảng sợ có dầu rụt cổ lại ngồi xổm trong góc phòng, cả người run lẩy bẩy.Bạch Kỳ Sương mở cửa đi vào, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé thì không khỏi đau lòng.

Trong lòng đau nhói lên như có một cây kim đang đâm vào vậy,

“Minh Dao! Con sao thế? Không bị thương chứ?" Bạch Kỳ Sương ôm bé gái vào lòng, sốt sắng hỏi han.

Cô bé cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ ngồi ngày ra đó rơi nước mắt.

“Minh Dao đừng sợ, có mẹ ở đâu mẹ sẽ bảo vệ con.”

Cô bé được nghe thấy giọng nói của me, cuối cùng cũng chịu nín khóc nhưng cơ thể nhỏ bé vẫn không ngừng run lên,

Những mảnh vụ của bình thủy tinh bị vớ rơi đầy trên mặt đất.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đi đếncửa phòng liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Bạch Kỳ Sương ngồi đó, sắc mặt tuyệt vọng ôm một bé gái vào lòng, cô bé vừa gầy vừa nhỏ, ngoại trừ nước mắt chỉ chực trào ra nơi khỏe mắt thì cũng chỉ còn nỗi sợ hãi đến phát run.

Bạch Kỳ Sương nghe thấy giọng nói của các cô thì quay ngoắt đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, sau đó cười khổ nói: “Các em chờ một lát, cô dỗ Minh Dao đi ngủ rồi sẽ ra ngoài nkhỏi có chút thất thần.

Thế mà ảnh hậu Bạch lại có một đứa con gái lớn như vậy rồi... hơn nữa, bé gái đó nhìn có vẻ không giống với những đứa trẻ bình thường.


Chẳng lẽ lúc đầu đột nhiên ảnh hậu Bạch ở ẩn rồi dần biến mất khỏi giới giải trí là vì bé gái này sao?

Hơn nửa tiếng đồng hồmột chút, Minh Dao có phải là con gái của cô không?”

Ảnh mắt Bạch Kỳ Sương liên hiện lên vẻ cảnh giác lướt qua hai người các cô rồi nói: "Các em muốn nói gì?"

Tô Noãn Tâm thấy vậy thì cười khổ nói: "Cô à... một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, chúng em rất yêu mến cô nên muốn được thân thiết với cô hơn, chúng em tuyệt đối không có ý gì khác! Cô yên tâm đi, chúng em sẽ không nói chuyện này cho người ngoài đầu

Bạch Kỳ Sương nghe vậy liền cười nhạt đáp: “Thôi bỏ đi là do cô quá căng thắng rồi, có điều quả thực là không thể để chuyện này truyền ra ngoài, nếu không cả cô và Minh Dao sẽ gặp nguy hiểm trôi qua Bạch Kỳ Sương mới mang theo vẻ mệt mỏi mở cửa phòng bước ra ngoài.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm thấy thế liền đứng dậy nói: “Cô à, nếu cô mệt rồi vậy thì để ngày mai chúng em lại tới."

Bạch Kỳ Sương lắc đầu đáp: “Thời gian của các em quá gấp, không thể chạm trễ thêm nữa, không sao đâu... Minh Đào đã ngủ say rồi, cô có thời gian "

"Cô à em có thể mạo muội hỏi côkhỏi có chút thất thần.

Thế mà ảnh hậu Bạch lại có một đứa con gái lớn như vậy rồi... hơn nữa, bé gái đó nhìn có vẻ không giống với những đứa trẻ bình thường.

Chẳng lẽ lúc đầu đột nhiên ảnh hậu Bạch ở ẩn rồi dần biến mất khỏi giới giải trí là vì bé gái này sao?

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua Bạch Kỳ Sương mới mang theo vẻ mệt mỏi mở cửa phòng bước ra ngoài.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm thấy thế liền đứng dậy nói: "Cô à, nếu cô mệt rồi vậy thì để ngày mai chúng em lại tới."

Bạch Kỳ Sương lắc đầu đáp: “Thời gian của các em quá gấp, không thể chậm trễ thêm nữa, không sao đâu... Minh Đào đã ngủ say rồi, cô có thời gian.”


“Cô à, em có thể mạo muội hỏi côói chuyện với các em sau."

Tô Noãn Tâm nghe vậy thì vội vàng đáp: "Cô à, không cần vội đâu... cô để chúng em dọn dẹp sàn nhà giúp cô đã, cô bé không đi giày, sợ là chút nữa sẽ bị thủy tinh cắm vào chân "

Bạch Kỳ Sương cười khổ gật đầu rồinói: "Cảm ơn các em."

Một ảnh hậu nổi tiếng một thời với biết bao khí thế sừng sững kiêu ngạo.

Nhưng giờ đây lại có lúc thảm hại như vậy... không, cũng không hẳn là thảm hại, những thứ mà cô ấy phải trải qua còn thảm hại hơn thế này nhiều.

Bạch Kỳ Sương đã quen rồi nên cũng không sợ bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này.

Tô Noãn Tâm và Dương Diễm chạy đi tìm chổi quét nhà và cây lau nhà, cần mẫn tỉ mỉ một hồi, rất nhanh sau đó đã dọn dẹp sạch sẽ mảnh thủy tinh trên sàn nhà.

Sau đó rời khỏi phòng dưới ánh mắt cảm kích của Bạch Kỳ Sương, sau cùng còn không quên đóng cửa phòng lại.

Sau khi trở lại phòng khách, cả Tô Noãn Tâm và Dương Diễm đều khó tránh





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.