Chú Là Của Em

Chương 212: Tôi có cái gì mà không dám





“Xin lỗi, tôi Tô Noãn Tâm từ nhỏ đã không có bố dạy, mẹ tôi lại bận phải vất vả kiếm tiền nuôi tôi, nên không có đạo đức văn hoá” “Mày... mày đúng là không biết điều!” “Nhưng cho dù là vậy, tôi cũng tốt hơn bà Cố với cô chủ Cố! Còn dám tự nhận mình là bà quý tộc nhà giàu, cô chủ nhà giàu... Cũng không biết Cổ Minh Đức nhìn thấy bộ mặt vừa nãy của hai người, có phải sẽ cảm thấy mặt mũi của nhà họ Cổ bị hai mẹ con bà làm mất hết không!”

Khi vừa dứt lời, sắc mặt của bà Cổ và Cổ Thiên Linh tái xanh.

Cổ Thiên Linh cau mày nói: “Tô Noãn Tâm, rốt cuộc em muốn như thế nào... “Chú ơi, em muốn như thế nào thì có thể như thế đấy không?” Tô Noãn Tâm đột nhiên lên tiếng hỏi Lệ Minh Viễn ở bên cạnh.

Lệ Minh Viễn bình thản nói: “Giết người sẽ phải ngồi tù. Còn những thứ khác thì tuỳ ý em.


Biết rằng cô nhóc này đã có lòng giết người, nên Lệ Minh Viễn tốt bụng nhắc nhở một câu.

Tuy nhiên, cô nhóc này cụ thể muốn trút giận như thế nào mới có thể qua được ải trong lòng thì không thể biết được.

Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Chú à, chủ nghĩ em bị ngốc sao? Em tại sao phải lãng phí một cuộc sống tươi đẹp lên người của loại người như họ chứ!”

Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Em biết là được rồi.

Cổ Thiên Linh và bà Cổ nhìn thấy nhìn thấy cách hai người chung sống riêng này trong lòng càng cảm thấy thiếu tự tin.

Ban đầu vốn định gièm pha thêm vấn đề văn hoá đạo đức của Tô Noãn Tâm, để Lệ Minh Viễn nhìn thấy bộ mặt thật của cô và vì vậy thấy chán ghét cô.

Nhưng không ngờ rằng... Lê Minh Viễn lại nuông chiều con khốn này như vậy.


Chỉ cần không giết người làm liên luỵ đến bản thân. còn những thứ khác thì để mặc cô xử lý? Trong một thời gian, hai mẹ con nhà họ Cổ có chút hoảng sợ khó giải thích trong lòng.

Tô Ngọc Mỹ vừa rồi suýt chết... Tô Noãn Tâm chắn chắn sẽ không buông tha cho họ đúng chứ?

Tô Noãn Tâm bỗng nhiên cười lạnh lùng và nói: “Bà Cổ và cô chủ Cổ không phải luôn tự nhận mình là bà quý tộc và cô chủ nhà giàu ăn trên ngồi trước sao? Vậy thì nếu như tôi yêu cầu hai người quỳ xuống trước giường bệnh của mẹ tôi và thành thật nói lời xin lỗi bà... Hai người có đồng ý không?” "Không thể nào!” “Tô Noãn Tâm, mày đừng có ức hiếp người quá đáng!

Quỳ xuống xin lỗi? Làm sao có thể chứ

Đây không phải là giảm danh dự của hai mẹ con họ xuống đáy chân để làm nhục sao!

Lệ Minh Viễn nghe vậy, khẽ nhưởng mày, không nói gì cả.

Nếu như để hai mẹ con nhà họ Cổ quỳ xuống xin lỗi dì Tô, có thể hoá giải được ám ảnh tâm lý trong lòng của cô nhóc này, anh lại sẵn lòng để nhìn thấy. “Ha... Chính là biết hai người sẽ không đồng ý! Vì vậy... Chuyện này tôi nghĩ vẫn nên để Cổ Minh Đức đích thân đến xin lỗi sẽ thích hợp hơn!

Vợ và con gái mình cũng không quản nổi, thả ra cắn bậy bạ, Cổ Minh Đức được tính là cái gì mà chủ của một gia đình chứ?” “Tô Noãn Tâm mày dám!” Bà Cổ tức giận đến gào thét lên. “Tôi có cái gì mà không dám chứ? Cô chủ Cổ không phải luôn miệng nói tôi có người đỡ lưng, không có gì ghê góm sao?


Tôi bây giờ chính là để hai mẹ con bà hiểu rốt cuộc tôi ghê gớm như thế nào!”

Lệ Minh Viễn đứng bên cạnh nhưởng mày, thầm nghĩ dáng vẻ chó cậy thế chủ này của cô nhóc thực sự rất đáng yêu.

Ngay sau đó lại cảm thấy dùng chó để miêu tả cô nhóc này dường như có chút quá đáng, ngay lập tức xoá cái từ này ra khỏi tâm trí.

Bằng không, nếu để cô nhóc này biết được, chắc chắn sẽ tức giận để phát nổ.

Cổ Thiên Linh mặt mày trắng bệch nói: “Tô Noãn Tâm em... Chị, dù sao cũng là chị có cùng huyết thống với em... em có thể... nể tình cái mối quan hệ này... đừng để bố chị ra mặt những gì chị và mẹ chị làm, bố chị đều không biết, nếu như ông ấy biết được, chắc chắn sẽ đánh chết chi





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.