Chú Là Của Em

Chương 221: Lệ minh viễn cậu dám uy hiếp tôi





Trong lúc Lệ Minh Viễn ngước mắt nhìn cô thì đầu lông mày đã nhanh chóng giãn ra, khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng như trước, không còn căng cứng dọa người lúc nãy nữa, ngay cả khóe miệng cũng cong lên, nở một nụ cười ôn hòa. “Dì tỉnh rồi sao?” “Vâng, Phó viện trưởng Dương nói mấy ngày nay mẹ em phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được xuống giường hoạt động!” “Hộ lý đâu? Sao hôm nay không có ở đây?” “Chẳng phải là em vẫn được nghỉ phép hai ngày nữa sao... em muốn ở cùng mẹ nhiều hơn nên cho dì hộ lý nghỉ phép rồi.” “Noãn Tâm à... mẹ cháu không sao rồi phải không?” Viên Cát Kỳ không kìm được nên nói chen vào. “Hả? Mẹ cháu tỉnh rồi ạ. “Vậy thì tốt... một lúc nữa thím ba có thể đi cùng cháu đến phòng bệnh thăm mẹ cháu được không? Noãn Tâm à, cháu nhất định phải nói tốt cho thím ba mấy câu nhé. “Hả? Nói tốt gì cơ ạ?” Tô Noãn Tâm khó hiểu hỏi. “Người viện trưởng trước kia là anh trai của thím... lần này cũng chỉ là hiểu lầm, ông ấy hoàn toàn không biết quan hệ giữa cháu và Minh Viên... Sau này biết rồi tất nhiên sẽ không dám động đến những việc trước đây nữa. Nên thím vẫn mong Noãn Tâm có thể nói tốt cho thím vài lời trước mặt Minh Viễn, bảo Minh Viễn châm chước để anh trai của thím khôi phục chức vụ viện trưởng...


Nghe vậy, Tô Noãn Tâm liền cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi thím ba... cháu không thể nhúng tay vào chuyện của chú được... Chủ, chú làm việc đi, em về phòng chăm sóc mẹ trước đây! Em đến chỉ để bảo với chủ một tiếng để chú đỡ lo lắng thôi.”

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Đợi anh xong việc rồi sẽ đi thăm dì, để dì yên tâm nghỉ ngơi. “Vâng... “Cô Tô đừng đi vội như thế chứ... nguồn hiến thận của mẹ cô vẫn đang ở trong tay chúng tôi đây!”

Tô Noãn Tâm đang định nhấc chân rời đi, nghe vậy không khỏi đứng khựng lại. “Thím ba nói gì cơ?” “Chỉ cần Minh Viễn đồng ý trả chức vụ viện trưởng lại cho anh trai tôi thì chúng tôi sẽ đưa nguồn thận của mẹ cô đến bệnh viện ngay, đến lúc đó có thể làm phẫu thuật cho bà ấy ngay lập tức. “Tại sao nguồn thận mẹ tôi cần lại ở trong tay hai người chứ? Các người thực sự đã cấu kết với bà Cổ để cản đường sao?” “Cô Tô, câu này của cô nói có chút... Tốt xấu gì thì anh trai tôi cũng vì chuyện của mẹ cô nên mới vị Minh Viễn cách chức... Chuyện này xảy ra vì mẹ cô, tất nhiên cũng phải để mẹ cô cho chúng tôi một kết quả xứng đáng chứ! Hơn nữa, cô nhìn xem chuyện này đơn giản như thế nào... chỉ cần khôi phục chức vụ cho anh trai tôi thì mẹ cô có thể làm phẫu thuật ngay lập tức! Đây chẳng phải là chuyện vẹn cả đôi đường, hai bên cùng vui vẻ sao?”


Tô Noãn Tâm nghe xong liền cười khẩy nói: “Ý của hai người là nếu chủ không chịu đồng ý... thì các người sẽ không đưa nguồn thận tới cho mẹ tôi làm phẫu thuật đúng không? Haha... nếu đã như vậy thì các người cứ giữ nguồn thận lại cho mình hưởng đi! Mẹ tôi không cần nữa!”

Lệ Minh Viễn nghe cô nói vậy thì không khỏi nhưởng mày.

Cô nhóc này cũng không ngốc nhỉ? “Nếu chú ba và thím ba vẫn cảm thấy mình có tư cách bàn điều kiện với tôi chứ không phải biết sai mà sửa thì tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa, chuyện này cứ để ông nội ra quyết định đi! Những trước đó, tôi niệm tình thím ba nên không thể không nhắc nhở chú ba một câu... Bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Lệ, một nửa cổ phần nằm trong tay ông nội, nửa còn lại là của chú ba, tôi biết phần lớn nguồn kinh tế của chú ba đều dựa vào lợi nhuận của bệnh viện này, nếu chuyện này ầm ĩ đến tận chỗ ông nội, ông nội mà nổi giận thu hồi toàn bộ cổ phần trong tay chú ba về... vậy thì chú ba chỉ có lợi bất cập hại thôi!” “Lệ Minh Viễn, cậu dám uy hiếp tôi?” Khuôn mặt già nua của Lệ Minh Hoàn tức giận nhíu chặt lại.


Sắc mặt của Viên Cát Kỳ cũng vô cùng khó coi nói: “Minh Viễn, chúng ta đều là người một nhà, hà tất phải làm ẩm ĩ khó coi như vậy..





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.