Chú Là Của Em

Chương 322: Đám Đàn Ông Tụi Tôi Còn Không Bằng Một Cô Gái Như Cô



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Nhưng chú cũng không thể ở bên bảo vệ em suốt hai tư giờ mà."
"Em cũng biết đang bảo vệ em à?"
"Biết chứ...!Chủ nhà em tốt với em lắm!" Cô đã
nịnh quen rồi.

Lệ Minh Viễn thì giật mình trước câu "chủ nhà
em" ấy.

"Nhà em"...!
Nhà của cô nhóc.


Khỏe môi anh không nên được mà nhoẻn lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp: "Không cần sợ Kỷ Vân Như, bà ấy sẽ không làm gì em đâu, nếu bị rơi vào tay bà ấy thật thì một cú điện thoại của anh có thể làm bà ấy chùn bước.

Em có nói xấu bà ấy thế nào cũng sẽ không bị gì cả!"
Phụ nữ trên toàn thế giới có thể sợ Kỷ Vân
Như, nhưng chỉ có em là không cần phải sợ.

Bởi người mà Kỷ Vân Như cậy thế chính là Kỷ Vân Tiêu.

Mà em, chính là đứa con duy nhất của ông ấy.

Kỷ Vân Như biết được sự thật rồi thì không thể nào kiếm chuyện với em nổi.

"Có thật không chứ?"
"Anh lừa em được gì không?"
"Sao vậy được! Trên đời này, trừ mẹ em ra thì người em tin tưởng nhất chính là chú! Chú tốt với em như thế, chắc chắn sẽ không hại em! Chú đã nói như vậy thì em yên tâm đóng phim rồi! Không lo lắng nữa!"
"Ừ.

Nhân tiện cho em biết một chuyện, mẹ em đã xuất viện rồi."
"Sớm thế a? Không phải còn mấy ngày nữa sao?"
"Mẹ em nói bà đã khỏe hơn nhiều rồi, trong bệnh viện quá nhàm chán, muốn qua nhà anh ở mấy ngày."
Tô Noãn Tâm há hốc mồm: "Giờ mẹ em đang ở nhà chú á?"

"Ừ, hay trò chuyện với thím Lý, trong tâm trạng
cũng không tệ lắm."
Ôi má ơi!
Thế thì mẹ cô thích chàng rể tương lai Lệ
Minh Viễn này đến mức nào chứ
Không ngờ xuất viện lại không về nhà, cũng không nói với cô một tiếng mà đi thẳng qua nhà con rể tương lai để ở.

Trong lúc nhất thời, Tô Noãn Tâm không biết nên nói gì, nhưng nghe Lệ Minh Viễn nói tâm trạng của mẹ không tệ, vậy là đủ rồi.

Tô Noãn Tâm vô cùng cảm kích: "Cảm ơn chú đã đón mẹ em ra viện, chăm sóc cho mẹ em...!Lúc nào về em sẽ tới nhà chú, cùng mẹ làm đồ ăn ngon cho chú."
"Được."
Cúp điện thoại, Tô Noãn Tâm ngẩn người tại chỗ một lúc.

Lâu nay cô luôn tưởng sau khi xuất viện thì mẹ sẽ về nhà ở hoặc đến tòa lâu đài mà Lệ Minh Viễn mua cho họ.

Cô hoàn toàn không ngờ rằng mẹ mình đã có mặt trong biệt thự của chủ rồi.

Thật sự là thế sự vô thường.

Đột nhiên vai bị vỗ một phát, Tô Noãn Tâm xoay người, thấy Viên Cửu Minh và Châu Hoài Nam đang đứng trước mặt mình, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người lại ở đây?"
"Gọi xong rồi à? Còn thẫn thờ nữa...!Chờ em cả buổi rồi đấy." Viên Cửu Minh cười nói.


Tô Noãn Tâm cười trừ: "Hai người chờ em làmgì thế ạ?"
"Tô Noãn Tâm, xin lỗi em..

vừa rồi bọn anh đều không ra mặt giúp em..."
"A, vì chuyện này ạ! Không có gì đâu ạ, vừa rồi cả đạo diễn cũng không dám lên tiếng mà! Huống gì là các anh...!Hơn nữa chuyện đã qua rồi, mọi người đừng để trong lòng, sau này chúng ta nên ra sao thì cứ như thế."
Tô Noãn Tâm cảm thấy mọi người làm vậy rất bình thường.

Nếu vừa rồi cô trơ mắt nhìn Hứa Bảo Châu gặp chuyện không may, không đứng ra giúp...!có lẽ lúc này lòng cô cũng trĩu nặng.

Châu Hoài Nam cười gượng: "Đám đàn ông tụi tôi còn không bằng một cô gái như cô."
"Đàn anh, sao đến anh cũng như vậy chứ...!Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ là đạo nghĩa, nhưng nếu lựa chọn giữ mình cũng không sai, trên đời mỗi người đều có cách đối nhân xử thể riêng, tôi nghĩ không ai sai, lúc đó cũng do tôi nóng nảy quá, nếu trở lại khi đó thì tôi không can đảm thế đâu."
Những lời này làm cho Viên Cửu Minh và Châu Hoài Nam đều thầm nhẹ nhõm thở ra.

Mặc dù Tô Noãn Tâm nhỏ hơn họ vài tuổi nhưng lại rất trưởng thành.

Thảo nào cô bé này có quý nhân làm chỗ dựa,




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.