Chú Là Của Em

Chương 4: Vị trí vợ của giám đốc kia cô muốn!





Cô y tá chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này vô cùng cứng đầu, mặc dù đang cố tỏ ra mạnh mẽ, đánh cả vào mặt của bà Cố kia, lúc này cả hai phải cùng phối hợp!

Ai bảo bà Cố kia mắt chó coi thường người... Cô cũng giống như mẹ con hai người, đều là người nghèo khổ, nhưng thế thì sao? Người nghèo thì nhất định phải sống một cuộc sống không bằng heo chỏ? Sao có thể như vậy được? Ngay tức khắc mặt mày vui vẻ nói: "Được, cô Tô, tôi sẽ đi sắp xếp ngay!" Tô Noãn Tâm gật đầu cảm ơn, sau đó ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía bà Cố: "Cút đi, nơi đây không hoan nghênh bà!" Bà Cố mới vừa bị một tràng cảnh kia doạ sợ.

Đứa con gái nghèo kiết xác này vậy mà lại có tiền thật, thu xếp cho người mẹ hèn hạ kia của cô ta ở phòng cao cấp, còn có người canh cửa luân phiên 24 tiếng đồng hồ?


Cô ta lấy tiền ở đâu ra? | Lập tức xấu xa cười lạnh một tiếng, nói: "Con gái của loại điểm rẻ tiền, quả nhiên cũng hèn hạ lắm, đúng là quyến rũ gian phu, để cho hai mẹ con chúng mày tiêu tiền như rác! Ha ha ha, quả nhiên, chúng mày chỉ có chút ngón trò này!"

"Ha ha ha, kẻ hèn hạ là người thứ ba, con gái của kẻ đỏ nào có thể tốt hơn, dù gì đời này, cũng tiếp tục làm người thứ ba thôi! Có phải sau này, mày cũng sinh cho thằng đàn ông phụ bạc nào đó một đứa con gái, nối nghiệp làm vợ bé không? Mẹ con chúng mày đang muốn phát huy truyền thống làm vợ bẻ đấy à?"

Một loạt câu vũ nhục đến tận xương tận tuỷ sung sướng tuôn ra từ miệng của bà Cố. Bên trong phòng bệnh, viền mắt của Tô Ngọc Mỹ đó lên vì tức. | Cải tiếng người thứ ba này, đời này rửa không sạch nồi sao... Còn nữa, tiền của Noãn Tâm là từ đâu ra... Là như lời bà Cố nói sao.

Không thể nào. Noãn Tâm của bà không phải là người như vậy. Cũng chỉ vì bà, Noãn Tâm của bà mới phải gánh chịu tiếng xấu như vậy. Là bà liên lụy tới Noãn Tâm... Nếu như bà chết, Noãn Tâm của bà có khá khẩm hơn được không. Bên ngoài phòng bệnh, Tô Noãn Tâm nắm chặt tay, phát ra tiếng lộp cộp.

Đang lúc muốn đánh con đàn bà sỉ nhục người khác này một trận, sự liều lĩnh này, chợt nghe thấy trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng Tít tít tít"


Lúc này trong lòng không khỏi căng thẳng, nhanh chóng vọt vào, hô lớn: "Bác sĩ! Bác sĩ! Mẹ tôi có chuyện rồi!" Tiếp theo đó, là ca cấp cứu vô cùng rối rắm. Cũng may, Tô Ngọc Mỹ chi tức giận mà ngất đi.

Sau khi nghỉ ngơi, tỉnh lại, thế nhưng, tình trạng của người bệnh vốn đã nặng, tình hình rất xấu, nếu có lần tiếp theo, khả năng thật sự sẽ nguy hiểm.

Bà Cổ ở ngoài phòng bệnh, nghe thấy bác sĩ dặn dò Tô Noãn Tâm về tình trạng của Tô Ngọc Mỹ, trong lòng vô cùng thất vọng. Sao lại không tức đến chết đi? Nếu như bà ta chết, dù Cố Minh Đức có nhớ mong gì đi nữa, cũng sẽ vô dụng. Đang thoảng cảm thấy thất vọng, bông cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn, nhìn về phía mình. Ngẩng đầu, thấy ngay con bé đê hèn kia, giống như một con sói non đang nhìn mình, không hiểu sao mà lạnh cả sống lưng. Thế nhưng, một con mắt miệng còn hơi sữa, bà ta chẳng để vào mắt.

Bà ta cười lạnh một tiếng, nói: "Oắt con, mày cho rằng có tiền đổi phòng bệnh cao cấp, thuê người trông chừng suốt hai mươi tư tiếng thì hữu dụng sao? Vậy tao cho mày biết, trên đời này... còn có một thứ gọi là, quyền thế có thể một tay che trời.”

Tô Noãn Tâm nghe vậy, bật cười. Con gái của người thứ ba, chỉ có thể làm vợ bẻ có đúng không? Sau này sinh con gái, vẫn phải gánh cái tiếng xấu là người thứ ba trên lưng đúng không? Quyền thế có thể một tay che trời, đúng không? Cô đột nhiên, thay đổi ý định, Trong đầu nhớ tới sáng nay, người đàn ông kia nói... Anh có thể chịu trách nhiệm, anh có thể cưới cô. Vị trí vợ của giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, cô muốn! Dù có phải không từ thủ đoạn nào, cô cũng muốn!


"Ồ... thể sao! Như vậy thì bà Cổ, những lời này tôi trả lại cho bà nguyên vẹn! Trên đời này đích thực còn có một thứ gọi là... Quyền thế có thể một tay che trời!"

----------------------------







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.