Chú Là Của Em

Chương 515: Ngoan Đừng Khóc Chúng Ta Về Nhà





Các cô chủ nhà giàu nghe cô miêu tả Lệ Minh Viễn như thế cũng không nhịn được muốn nuốt nước miếng.

Lệ Minh Viễn đẹp trai, khí thế mạnh mẽ thì thôi đi.

Ngay cả dáng người với làn da cũng tốt đến thế à? Lệ Minh Viễn cũng không nhịn được nữa, gần như gầm thét nói: "Tô Noãn Tâm, em đang nói bậy bạ gì đó!"
Chuyện thế này cũng tùy tiện nói ra cho được
Chẳng giống con gái gì cả!
Tô Noãn Tâm nghe thấy tiếng gầm quen thuộc của Lệ Minh Viễn, trong lúc nhất thời cô cũng cho rằng mình đang bị ảo giác.

"Không thể nào.


Sao chú lại đến đây? Chú ấy tức giận vậy, ngay cả tiền tôi đưa cho chú ấy để nuôi gia đình, chú ấy cũng không nhận.

Hu hu, làm được ít tiền nuôi gia đình cũng đâu dễ dàng gì, thế mà chú ấy còn không nhận, trả lại cho tôi hết.

Chú ấy chê tôi đưa ít à?” “Không đúng, chú ấy đến
Tô Noãn Tâm ngồi trên bàn ăn, bỗng nhiên quay đầu Ngay sau đó, cô lập tức đối mặt với đôi mắt che kín lại.

lửa giận của Lệ Minh Viễn.

Cô bỗng dưng đứng lên, vẻ mặt cô như bị dọa sợ, nhìn anh nói: "Sao chủ lại đến đây!"
Thấy cô nhóc sắp nhảy xuống bàn, mà trên mặt đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ, Lệ Minh Viễn lập tức căng thẳng.

"Tô Noãn Tâm, em dám động đậy thử xem!" "Hu hu.

Chú nạt em."
Đâu chỉ nạt cô thôi.

Hiện tại Lệ Minh Viễn thậm chí muốn đánh chết cô.

Cô còn có mặt mũi mà khóc ư? "Xuống đây, về nhà với anh!" "Không đi.


Em không đi, bọn họ còn chưa thề nữa!" Lệ Minh Viễn nhìn sang mấy người gây chuyện.

Mấy người họ lập tức ăn ý, cùng nhau thề rằng sau này sẽ không động vào các nữ nghệ sĩ trong giới giải trí nữa, họ sẽ không ép các cô làm những việc các cô không muốn làm.

Đến lúc này Lệ Minh Viễn mới nhíu mày hỏi: "Em hài lòng chưa?" "Chưa hài lòng! Bọn họ nói chú chỉ muốn chơi đùa với em thôi.

Mặc dù em không thèm để ý lời của họ, nhưng câu này nghe rất khó chịu!"
Lệ Minh Viễn hít một hơi thật sau, nhìn các cô chủ nhà giàu đó, thản nhiên nói: "Từ này về sau, làm phiền các cô đừng nói những lời như thế trước mặt vị hôn thê của tôi.

Cô ấy là vợ tương lai của tôi, chuyện này không ai thay đổi được."
Tô Noãn Tâm vừa khóc vừa khịt mũi nói: "Còn có cô ta! Đồ lừa đảo"
Kỷ Hoải An dở khóc dở cười nói: "Lệ Minh Viễn.

Cô ấy hiểu lầm tôi thật đấy, tôi thật sự không có ý đó." Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Cô đợi cô ấy tỉnh táo rồi hằng giải thích với cô ấy sau." "Cô ấy sẽ nghe tôi nói chứ?" "Lúc cô ấy tỉnh táo thì rất lý trí.

Cô cứ nói rõ ràng là được."
Kỷ Hoải An gật đầu nói: "Vậy được rồi." "Làm phiền cô Kỷ" "Chú còn nói chuyện với cô ta nữa! Hu hu hu, đàn ông các chủ quả nhiên có mới nới cũ! Có thuốc giải mới nên quên thuốc giải cũ! Tên móng heo này rất hư!" "Tô Noãn Tâm! Em còn quậy nữa?" Lệ Minh Viễn đã nhẫn nhịn đến cực hạn.

"Lại nạt em nữa! Hu hu.

Sao mệnh tôi lại khổ đến thế này!"

Lại khóc, cô vẫn chưa khóc xong đúng không.

Các cô chủ nhà giàu tỏ vẻ: Mệnh cô mà khổ? Mẹ nó, mệnh cô mà khổ à?
Sao cô có thể nói câu như vậy được?
Cô có biết phụ nữ có mặt ở đây đều đang hâm mộ cô không!
Bao gồm những bà chủ nhà giàu đã kết hôn!
Đâu có người đàn ông nào biết dỗ dành người yêu như thế, kêu làm gì thì làm cái đó, đều nghe lời cô hết, mà người đó còn là Lệ Minh Viễn!
Người đàn ông mà toàn thủ đô đều muốn gả Người dám nói vậy đúng là không biết xấu hổ Làm sao bây giờ, muốn đánh chết cô ta quá "Ngoan, đừng khóc.

Chúng ta về nhà." "Không về.

Tại sao chủ không nhận tiền em gửi để nuôi gia đình!" "Đều là lỗi của anh, ngày mai rồi chuyển, anh nhất định sẽ nhận." "Vậy còn Tần Thiên nhờ em thổi gió bên gối thì sao.

Em không biết thổi, làm sao đây? Nhưng em đã đồng ý với anh ta rồi." "Không cần phải thổi.

Anh đồng ý hết.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.