Chú Là Của Em

Chương 517: Quả Nhiên Cô Nhóc Vẫn Rất Có Mặt Mũi Được Rồi Để Anh Cõng Em





Tô Noãn Tâm thỏa mãn nhảy lên lưng Lệ Minh Viễn, cọ cổ anh, nói: "Chú tốt với em quá.

Chú là ông chú tốt nhất trên thế giới."
Nói xong câu đó, mọi người chỉ thấy Tô Noãn Tâm gục ngay tại đây, không nhúc nhích nữa.

Có vẻ như cô đã say bất tỉnh nhân sự.

Lệ Minh Viễn cũng cảm nhận được cô nhóc đã ngủ thiếp đi, toàn thân cô cũng bắt đầu buông lỏng.

Vẻ mặt anh bất đắc dĩ, đành cõng cô đi về phía Lâm Đức Trung rồi nói: "Xin lỗi anh.

Gây phiền phức cho nhà anh rồi, ngày mai tôi sẽ sai người đến gửi số tiền bồi thường và quà sinh nhật cho cô Lâm"

Lâm Trung cười khổ nói: "Noãn Tâm không bị thương là được rồi."
Lệ Minh Viễn quay đầu lại nhìn lướt qua những vị khách gây chuyện, nói: "Nhà họ Lâm là gia tộc được tập đoàn Quốc Doanh chúng tôi che chở.

Các người lau mắt cho kỹ, đừng nên động vào."
Lâm Đức Trung căng não cả một đêm, bây giờ rất cuộc cũng nghe được câu này, bèn thở dài một hơi.

Tần Thiên nhưởng mày, không nói gì.

Quả nhiên cô nhóc vẫn rất có mặt mũi.

Anh ta làm anh em mà còn chưa được một câu này của thằng nhóc nhà họ Tần là gia tộc được anh che chở, lau mắt cho kỹ đừng động vào.

Haiz, cái tên trọng sắc khinh bạn này.

Chẳng qua, rốt cuộc cũng do chị anh ta làm anh mích lòng quá.

Cuối cùng, Lê Minh Viễn chúc Lâm Xuân Mạn sinh nhật vui vẻ rồi cõng Tô Noãn Tâm đi về.

Đêm nay, cô nhóc yên tĩnh một cách bất ngờ, uống say cũng không làm ầm ĩ
Kiểu như cực kỳ ngoan ngoãn, ngoan đến mức Lệ Minh Viễn có phần không quen.

Nhưng mà
Lửa giận tràn ngập trong lòng cũng không vì vậy mà dập tắt toàn bộ.

Anh cảm thấy cô nhóc này hoàn toàn bị chiều hư rồi, đã bắt đầu chẳng coi anh ra gì.


Khi uống say ngay cả anh mà cô cũng bắt nạt nữa!
Còn tiếp tục như thế, phỏng chừng ngay cả anh đều không dạy được CÔ.

Không dạy dỗ cho nhớ đời, sau này phải làm sao?
Cả đêm Tô Noãn Tâm luôn ngủ rất ngon, nhưng ngày hôm sau tỉnh ngủ rồi mới thấy nhức đầu cực kỳ.

Cô hoàn toàn không nhớ ra chuyện hôm trước mình đã làm.

Cô chỉ nhớ mình đi dự tiệc, sau đó thì không biết gì cả.

Sau khi tỉnh lại cô phát hiện mình nằm trong căn phòng quen thuộc, trong khoảnh khắc đó cô cũng ngỡ ngàng.

Sao cô lại ngủ trong phòng chủ vậy? Cửa phòng đang lấy, Tô Ngọc Mỹ cầm một chén canh giải rượu, đi đến
Tô Noãn Tâm thấy sắc mặt của mẹ cô cực kỳ khó nhìn, có phần bất an hỏi: "Mẹ.

Sao mẹ cũng ở đây?"
Tô Ngọc Mỹ lạnh mặt nói: "Hôm nay mẹ xin nghỉ.

Uống canh canh giải rượu đi, hoàn toàn tỉnh táo rồi hằng xuống lầu tìm mẹ." "Vâng.

Chủ đầu rồi a?" "Minh Viễn ở phòng sách, con không phải để ý đến nó, thu xếp xong xuống lầu cho mẹ" "Vâng."
Tô Noãn Tâm hoàn toàn mù mịt, vốn không nhớ ra mình đã làm chuyện gì đại nghịch bất đạo.

Điều duy nhất không thay đổi là cô vẫn nhớ mình uống nhiều quá rồi ngủ với Lệ Minh Viễn, nên cô không dám đối mặt với anh.


Vừa lúc, đợi cô xuống lầu rồi vẫn không thấy Lệ Minh Viễn, trong lòng cô không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

"Quỳ xuống!"
Đột nhiên một tiếng quát lạnh lẽo vang lên sau lưng cô, Tô Noãn Tâm suýt chút nữa giật nảy mình.

"Mẹ làm gì thế, làm con sợ muốn chết!" "Quỳ xuống." "Mẹ, con đã làm chuyện gì sai à?" "Tô Noãn Tâm, trong mắt con còn có người mẹ này thì mau quỳ xuống cho mẹ."
Tô Noãn Tâm nhếch miệng, trong lòng không phục lắm, cô cũng không biết mình làm sai cái gì mà mẹ lại bảo cô quỳ.

Nhưng cô không muốn chọc mẹ giận, nên đành nghe lời quỳ xuống.

Giống như khi còn bé, quỳ xuống rồi còn phối hợp giơ tay lên.

Lệ Minh Viễn đứng trên đầu cầu thang thấy cảnh này, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.

Chỉ thấy Tô Ngọc Mỹ rút sợi roi ra, trực tiếp đánh vào mông cô nhóc.

Cuối cùng Lệ Minh Viễn vẫn nhịn được, không đi xuống cứu người.

Tô Noãn Tâm đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, nói: "Mẹ, tại sao mẹ làm vậy Dù sao mẹ cũng phải nói cho con biết nguyên nhân chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.