Chú Là Của Em

Chương 543: Tính Tình Hung Bạo Của Ông Ngô





**********
Đến dẫn theo cháu gái ruột Kỷ Vân Như cũng đều bị người này đuổi đi.

Chỉ sợ Lục Viễn Phương cả đời đều không dám xuất hiện trước mặt của người này nữa.

Mà thái độ kiêu ngạo của ông Ngô đối với những người chen chân vào giới giải trí bọn họ đều là trưởng bối đối với vãn bối.

Khi Tô Noãn Tâm đến, Ngô Thu và đạo diễn Khương nhìn thấy cô giống như nhìn thấy cứu tinh vậy.


Từng người một đứng dậy nhanh chóng đi về phía cô nói: "Noãn Tâm, cuối cùng em cũng tới rồi!” “Ông Ngô, người đã đến rồi.

Ngài trực tiếp cho cô ấy thử vai là được.

“Vậy chúng tôi còn có việc đi trước đây!”
Nói xong, liền chạy đi.

Ngô Thu nhìn thấy Lệ Minh Viễn, ngạc nhiên nói: “A, tổng giám đốc Lệ cũng đến sao? Thật tốt, anh ở cùng Noãn Tâm à! Phòng làm việc còn có việc, nên cùng đạo diễn Khương đi trước.”
Lệ Minh Viễn liền nhướng mày: “Đi đi, ở đây có tôi là đủ rồi.

Tô Noãn Tâm trực tiếp nhìn thấy bọn họ chạy như bay liền ngơ ngác.

Đến như vậy sao?
Kết quả vừa quay đầu, thì đối mặt với một lão già khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc đầu, râu dài.

Mặc dù ông già này nhìn tuổi tác có vẻ lớn, nhưng đôi mắt nhìn đặc biệt rõ.

Lúc này, trong đôi mắt đó hiện lên một tia sáng kinh ngạc.

Không nói gì, đến chào hỏi cũng không, cứ nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Noãn Tâm.


Tô Noãn Tâm thần kinh căng thẳng, bị nhìn lâu như vậy cũng só chút sợ hãi, im lặng quay đầu liếc nhìn về phía chú của mình.

Lệ Minh Viễn nhìn cô lắc đầu, ý bảo không sao.

“Đừng động!” Ông Ngô đột nhiên hét lên.

Trực tiếp dọa Tô Noãn Tâm và Minh Dao run lên.

Minh Dao căng thẳng nắm lấy tay của Lệ Minh Viễn, sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

Tô Noãn Tâm thậm chí không dám cử động.

Lệ Minh Viễn nhìn hai cô nhóc đều bị dọa cho sợ, cứ tiếp tục như vậy, tim cũng sắp ngừng đập.

Trực tiếp bước nhanh đến vị trí của ông Ngô đang ngồi, qua đó nói: “Ông Ngô, lâu rồi không gặp.

Sự chú ý của ông Ngô rời đi, nhìn anh nhíu mày: “Nhóc nhà họ Lệ? Đều lớn như vậy rồi sao?” “Ừm, đã rất lâu không gặp qua ông Ngô rồi.” “Đúng vậy, nhớ lần trước nhìn thấy tên nhóc cậu còn là cậu nhóc mao đầu.

Lại nói, sao tên nhóc nhà cậu lại tới đây?” “Đưa hai đứa nhóc đến thử vai.” “Hai người họ?” "Không sai, người đạo diễn Khương giới “Hai đứa nó có quan hệ gì với cậu?” thiệu.


“Đứa lớn là vị hôn thể của tôi, cũng là học trò của Bạch Kỳ Sương, đứa nhỏ là đàn em của cô ấy, con gái của Bạch Kỳ Sương.

Ông Ngô đột nhiên trợn mắt nói: “Bạch Kỳ Sương có con gái? Vậy không phải là giống của Lục Viễn Phương sao?” “Không sai.”
Ông Ngô trực tiếp nhảy dựng lên, mắng nói: “Cái con rùa Lục Viễn Phương kia, ông già tôi sẽ xử chết anh ta!” “Ông Ngô xin bớt giận
Ông Ngô sốt ruột nói: “Nhóc con, cậu còn có chuyện gì sao?" “Không phải ngài còn có buổi thử vai sao?”
Ông Ngô nhíu mày: “Buổi thử vai thì liên quan gì đến cậu! Còn đặc biệt đi theo đến đây? Tập đoàn Quốc Danh của cậu bị phá sản rồi sao? Cậu không có chuyện gì làm?
Hay là sợ tôi ức hiếp vợ hôn thê nhỏ của cậu?
Tôi nói này, giới giải trí có phải tùy tiện đào tạo ra nữ diễn viên, cũng bị mấy người dê già khốn khiếp nhằm trúng rôi?
Năm đó Kỷ Trung Kiên cũng vậy, nhì trúng ai không nhìn lại nhìn trúng em gái tôi!
Những bọn nhà giàu đó, đều là đám ăn thịt người không tiếc xương! Nếu em gái tôi không gả vào nhà họ Kỷ, mà gả cho người bình thường khác, thì sao chết sớm như vậy chứ
Còn có tên Lục Viễn Phương rẻ tiền đó nữa!
Ông già tôi nhìn trúng một diễn viên quay phim, thì ông ta sẽ hại người đó! Nhiều năm qua, đều bị cái tên nhóc đó làm hại biết bao nhiêu người?
Ông ta không thích cháu gái của tôi, liền đi phá hoại nữ diễn viên mà cô ấy yêu thích trong giới giải trí
Sao, cậu nhóc nhà họ Lệ, cũng muốn học theo?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.