Chú Là Của Em

Chương 544: Con Gái Ruột Của Kỷ Vân Tiêu





**********
Đây là lần đầu tiên Tô Noãn Tâm nhìn thấy chú của mình bị giáo huấn như thế.

Nhíu mày nói: “Ông Ngô, chủ nhà tôi mới không phải loại người đó! Lúc mới bắt đầu tôi không phải diễn viên, nhưng có giấc mơ làm diễn viên, may mắn gặp được đạo diễn Khương, liền được giới thiệu qua đây thử vai.

Ông không phân tốt xấu nói chủ nhà tôi như vậy...như vậy thì, nhân phẩm của ông cũng rất kém, bộ phim kia của ông, tôi còn lười thử vai!”

Ông Ngô lần đầu tiên bị người ta có thái độ ra mặt như vậy, tức giận trừng mắt: “Cô bé thối, cô đừng cho rằng cô có đôi mắt giống cô em đã chết của tôi, tôi liền đối xử khác với cô!”
Cái quỷ gì vậy?
Cùng với đôi mắt cô em đã chết giống nhau?
Tô Noãn Tâm nhìn chằm chằm: “Ai muốn giống cô em đã chết của ông chứ! Ai mướn ông nhìn mắt của tôi! Chú nhà tôi lại không chọc ông, sao lại giáo huấn chú ấy! Còn có đạo lý nữa không?
Đừng cậy già lên mặt, cho rằng người trên thế giới này đều sợ ông!
Có cái gì ghê gớm đâu! Cùng lắm là đạo diễn làm phim, tôi không sợ
Chú chúng ta đi!”
Ông Ngô bị nghẹn ngào không nói nên lời.

Ở trong đầu sắp xếp ngôn ngữ, phát hiện não đột nhiên không linh hoạt.

Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Nhóc con không được vô lễ!”
Tô Noãn Tâm bĩu môi: “Người khác vô lễ với chúng ta, em liền vô lễ với người đó!” “Ngoan ông Ngô là trưởng bối, không cho phép giở thói xấu! Đưa Minh Dao ra ngoài chơi đi, anh cần nói chút chuyện với ông Ngô “Hứ, em còn không muốn ở lại đâu, Minh Dao chúng ta
Ông Ngô tức giận nói: “Cô bé thối, có giỏi thì đừng đi!”

Ông ta chưa từng bị vãn bối đối đầu như vậy!
Nhưng Tô Noãn Tâm đầu cũng không quay lại dẫn Minh Dao đi ra ngoài.

Ông Ngô tức giận muốn đập vỡ lỵ, nhưng bị Lệ Minh Viễn ngăn lại: “Được rồi ông Ngô, sao phải tính toán với cháu gái của mình làm gì?”
Ông Ngô nghe vậy không khỏi sửng sốt
Cháu gái?
Cái quỷ gì chứ?
Ông ta trừng mắt nhìn nói: “Nhóc, cậu có ý gì?” “Con gái ruột của Kỷ Vân Tiêu!” “Sao có thể…” Tay ông Ngô run lên, lý trên tay trực tiếp rơi xuống đất, lần vài vòng.

di!"
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Chuyện này ngoại trừ tôi ra, cũng chỉ có Cổ Minh Đức của nhà họ Cổ biết thôi, Hiện tại nhà họ Kỷ tranh đấu nội bộ rất lớn, thân phận của cô bé nếu bại lộ, đối với cô ấy không có lợi gì, cho nên ông Ngô
Ông Ngô cau mày nói: “Nếu thật như cậu nói, đương nhiên tôi biết nên làm gì.

Chỉ là năm đó Vân Tiêu, đến một người phụ nữ còn không có, sao có thể có con gái chứ?" “Năm đó Cổ Minh Đức là tay chân thân cận đi theo Kỷ Vân Tiêu, điều ông ta nói, chắc là đúng.


Huống hồ, ông ta đã chăm sóc hai mẹ con họ nhiều năm, để thế giới bên ngoài đều cho rằng, cô bé chính là con riêng của nhà họ Co." “Chuyện này tự tôi điều tra rõ ràng, sẽ không nghe một phía của cậu.

Có điều đôi mắt của cô bé đó, tôi nhìn cảm thấy rất quen thuốc.

Thậm chí mà nói, giống cô em đã chết của tôi, thực tế càng giống cháu trai hôn mê không tỉnh của tôi hơn!”
Cho nên, chuyện này là thật.

“Vốn dĩ không ý định nói chuyện này cho ông Ngô biết, bớt đi một người, sự nguy hiểm của cô bé bớt đi một chút, ông Ngô ông cũng biết, bọn nhà giàu nước sâu như thế nào mà.”
Ông Ngô tức giận nói: “Chẳng qua là sợ ông già tôi đối xử tệ với cô bé thôi chứ gì! Tự cậu nhìn xem, cô bé đó là đèn cạn dầu, so với ông già tôi còn kiêu ngạo hơn!” “Cháu gái của ông Ngô, cháu gái ruột của Kỷ Trung Kiên, con gái của Kỷ Vân Tiêu không xứng đáng để kiêu ngạo sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.