Chú Là Của Em

Chương 636: Sống Hay Chết Cũng Không Ai Biết!





**********
“Em cũng chưa xem nhưng những thứ đó không quan trọng, chị Ngô, hãy đến giúp em tìm Minh Dao, em rất nóng lòng.

“Được rồi, đừng lo lắng, Noãn Tâm, chị và cô giáo của em lập tức tới ngay.

Đúng rồi, tổng giám đốc Lệ đi công tác nước ngoài, thư ký Lý có đi theo không?” “Việc này hơi khó! Nhưng mà em cứ từ từ đi đừng lo lắng, đừng hoảng sợ khi có sự cố xảy ra thì không nên gấp, không nên hoảng, chúng ta sẽ qua ngay”
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Thu và Bạch Kỳ Sương vội vàng lái xe tới.

Mộ Diệc Thần đợi ở dưới lầu, trực tiếp đưa bọn họ lên lâu.


Vào lúc này, Tô Noãn Tâm đã trở về phòng khách sạn của mình và ông Ngô cũng ở đó.

Ngay khi Ngô Thu và Bạch Kỳ Sương đến, họ chạy đến chỗ Tô Noãn Tâm và nói: “Minh Dao ở đâu? Vẫn chưa tìm thấy nó?”
Tô Noãn Tâm nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cô giáo, em xin lỗi, em đã lạc mất Minh Dao rồi, hu hu.

Nước mắt của Bạch Kỳ Sương cũng đang cháy nhưng mà cô ấy vẫn an ủi Tô Noãn Tâm nói: "Noãn Tâm, em đừng sợ.

Có thể Minh Dao nghịch ngợm chạy ra ngoài chơi, một lát nữa sẽ trở lại.”
Nhưng mà loại câu nói này, ngay cả chính cô ấy cũng không tin được.

Nhìn thấy cả hai cô trò đều đang lo lắng đến bật khóc thì bất đắc dĩ thở dài, hỏi ông Ngô: “Ông Ngô, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy.”
Ông Ngô nhưởng mày nói: “Cô nhóc này không chín thì mười phần đã bị người ta theo dõi, chuyện xảy ra tối hôm qua thật kỳ quái.” "Lạ ở chỗ nào?” “Theo lời kể của cô bé và Nhiếp Hạo thì họ đã ở hiện trường cùng nhau vào đêm qua.

Họ không có ấn tượng gì về những gì đã xảy ra sau đó.

Họ thức dậy vào buổi sáng và chỉ nằm bên nhau thôi.

Cô nhóc lại khẳng định rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đêm qua, cái này thì không còn rõ ràng lắm.


Không ai biết Minh Dao đã đi đâu, còn sống hay đã chết.

Nhưng đừng lo, tôi đã trình báo vụ việc rồi, cảnh sát sẽ đến điều tra và giúp tìm người.

Ngô Thu hít sâu một hơi nói: “Một người đang yên đang lành thì có thể biến mất đi đầu được! Còn giám sát trong khách sạn thì sao?” “Tất cả đều đã bị ai đó phá hủy, không có manh mối gì “Tất cả đều đã bị ai đó phá hủy, không có manh mối gì cả! Nhưng mà những người trong khách sạn nói rằng họ không nhìn thấy một cô nhóc nào chạy ra ngoài, nên hắn là người đó lẽ ra vẫn đang ở trong khách sạn.

Điện thoại di động của Tô Noãn Tâm đột nhiên vang lên, sau khi nhìn màn hình điện thoại, đó là do Lâm Xuân Mạn gọi tới.

Hẳn là biết chuyện nên lo lắng cho cô.

Tô Noãn Tâm cười khổ nhấn nút trả lời, giọng nói lo lắng của Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: “Noãn Tâm đang xảy ra cái quái gì vậy? Chuyện cậu dụ dỗ ảnh để Nhiếp đang lan truyền với tốc độ chóng mặt bên ngoài rồi.

Họ nói cậu đi vào trong phòng anh ta cả đêm không ra ngoài.

Vào buổi sáng, phóng viên thậm chí còn lao vào và chụp những bức ảnh khỏa thân của cậu.

Bây giờ liên tục có những bức ảnh mới, lộ ra trên mạng.


Tớ và Dương Diễm đang lo lắng muốn chết đây
Tô Noãn Tâm sụt sịt và nói: “Tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Noãn Tâm, đừng sợ, chúng ta đều tin tưởng cậu.

Cậu không ngu ngốc đến mức bỏ đi chủ cực phẩm của cậu mà tìm người bên ngoài.

Chuyện này nhất định là không đúng! Cậu đừng hoảng sợ, tớ sẽ nhờ ba tớ giúp cậu, sau đó nhờ Tần Thiên giúp tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra!” “Xuân Mạn, cảm ơn cậu.

Tớ không sao, hiện tại tớ lo lắng nhất là Minh Dao, Minh Dao mất tích rồi, hu hu.

“Trời ơi, Minh Dao mất tích rồi sao, chuyện này thật sự rất lớn đó.

Nhưng sao đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy? Noãn Tâm, nghĩ lại đi, cậu có thù hận gì với ai không? Đây là có người muốn hại cậu phải không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.