Chú Là Của Em

Chương 65: Đứa trẻ nhà cháu vì tự vệ nên lỡ tay lắm người khác bị thương





Tần Kiến nghe vậy, lúc này sắc mặt mới trở nên hòa dịu hơn chút.

Mở miệng tận tình khuyên bảo: "Nhưng Tần Viên đã thích cháu ròng rã mười năm như vậy rồi! Con bé đã dùng hơn mười năm trong tuổi thanh xuân đẹp nhất của một người con gái để thích cháu... Hai đứa cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. "

Lê Minh Viễn cắt ngang lời nói chuyện dài dòng tiếp theo của ông ta: "Cháu không có tình yêu nam nữ đối với cô ta. Chú Tần, chủ không cần thuyết phục cháu... Hôm nay cháu đến là vì chuyện khác."Tần Kiên biết Lê Minh Viễn là người có bản lĩnh, đương nhiên cũng không phải là loại người sẽ nghe theo sự sắp đặt cưỡng ép từ bậc bố chủ.

Biết rằng nói thêm cũng vô ích, ông ta dứt khoát kết thúc đề tài này.

"Ồ? Là vì chuyện gì?"


Tần Viên nhanh chân hơn một bước, vội vàng lao đến mách tội với Tần Kiên: “Bố Lê Minh Viễn khinh người quá đáng!"

Tần Kiên sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên mặt của cô ta, cau mày nói: "Tần Viên, sao con lại bị thế này? Viết thương trên mặt là như thế nào?"

Tần Viên trợn mắt nhìn Lê Minh Viễn, không lên tiếng.

Tần Kiên thấy thế lập tức hiểu ngày, nổi giận vỗ bản một cái, nói: "Lệ Minh Viễn Cho dù cậu không thích Tần Viên, cậucũng không cần ra tay tàn nhẫn như vậy với con bé chứ!"

Vẻ mặt của Lệ Minh Viễn không hề thay đổi, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ, nói: "Không phải cháu làm cô ta bị thương"

Cảm xúc lúc này của Tần Viên đang rất kích động, cô ta nghiêm nghị nói: "Không phảiMột màn tiên lễ hậu binh" này của Lê Minh Viễn quá đột ngột, khiến người khác không kịp phòng bị... Phía trước thì lịch sự khách sáo, phía sau đột nhiên chất vấn gây "khó dễ. Lê Minh Viễn sử dụng cái này cực kỳ thuần thục.

*Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục, sau đó mới dùng đến áp lực để giải quyết vấn đề.

Ngay cả Tần Viên cũng biết... Nếu như chỉ là Tô Noãn Tâm không có bất kỳ ai chống lưng đẳng sau, cô ta thích ức hiếp như thế nào thì có thể ức hiếp như thế đấy.

Nhưng...

Nếu như Tô Noãn Tâm là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lê, cô ta làm như vậy có nghĩa là đang khinh thường nhà họ Lê


Nhưng rõ ràng người bị thương trong đêm nay là cô taTần Viện cau mày nói: "Lệ Minh Viên, hiện tại đã trở thành người của anh làm mặt của em bị thương, nên phải là anh cho nhà họ Tần một lời giải thích mới đúng! Em "khuyên tốt nhất anh nên giao Tô Noãn Tâm ra đây, nếu không chuyện này sẽ không chấm dứt được đâu!"

Tần Nghĩa thấy Tần Viên đến lúc này rồi mà vẫn không chịu buông tha cho Tô Noãn Tâm, trên mặt thể hiện rõ sự khó chịu, nói: "Tần Viên, rõ ràng là chị ức hiếp người ta trước, Tô Noãn Tâm chỉ tự vệ thôi!"

Nhưng lại bị bố ruột quăng cho một ánh mắt sắc bén với ý cảnh báo cùng một tiếng quát: "Mày ngậm miệng lại!"

Tần Nghĩa nhìn người đàn ông trung niên được gọi là bố của mình, im lặng không nói lời nào.

Quả nhiên.

Ở trong mắt bố của anh ta, anh tachẳng là cái thá gì hết, cũng không có quyền nói chuyện.

Mà nghe hai bên tranh cãi đến bây giờ, Tần Kiên cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.

Hơn nữa con gái nhà mình có tính cách như thế nào, đương nhiên ông ta cực kỳ rõ ràng.

"Minh Viễn, cháu xem tình hình hiện giờ đã thế này rồi, coi như chuyện này chấm dứt ở đây nhé... Hai bên đều có lỗi, Tần Viên còn bị thương ở trên mặt, cháu nền tình cho chủ Tần mặt mũi đi... Đám thanh thiếu niên cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường mà. Chủ nhớ năm đó chủ và bố của cháu cũng lớn lên cùng nhau như thế này, đùa giỡn đánh nhau gì đều có hết mà vẫn thành bạn với nhau đấy thôi. Không cần làm to chuyện lên đâu!" do anh mà là do người của anh làm em bị thương, vậy mà anh lại còn bao che cho cô ta, không cho em trả thù trút giận!"


Tần Kiên nghe thấy câu Lệ Minh Viễn bao che cho người khác, lúc này hỏi: "Là ai? Ai mà lại dám làm tổn thương con gái của Tần Kiên này!"

"Là đứa trẻ trong nhà cháu. Cô nhóc bị dọa sợ, vì tự vệ nên lỡ tay làm người khác bị thương. Chuyện này là lỗi của cô nhóc đó Cháu thay cô nhóc đó xin lỗi chủ Tần!"

"Đứa trẻ nhà cháu là sao? Minh Viễn,cháu có con từ lúc nào vậy?"

Tần Viên tức giận hét lớn: "Đứa trên cái quái gì, là vị hôn thê của anh ấy thì có!"

"Vị hôn thê Minh Viễn có vị hôn thế sao? Chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy? Sao chú lại không biết?"

"Đúng vậy, hôm nay cháu tới đây cũng là vì chuyện này... Cô Tần dẫn người đến cưỡng ép bức bách vị hôn thể của cháu, nói muốn rạch mặt cô nhóc nhà cháu, còn muốn để người ta hủy hoại sự trong trắng của cô ấy. Cậu chủ nhỏ nhà họ Tần mấy người có thể làm chứng cho chuyện này, lúc đấy cậu ta cũng có mặt tại hiện trường Hôm nay cháu đến đây là vì muốn lấy lại công bằng cho cô ấy, mong nhà họ Trần mấy người có thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng!"

Lời nói vừa dứt, bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.