Chú Là Của Em

Chương 668: Trong Lòng Dì Tôi Nghĩ Thế Nào





Bằng lòng giúp đỡ, là tốt rồi
Đây cũng không phải là lần duy nhất.

Tô Ngọc Đào ngay lập tức mặt mày rạng rỡ nói: "Chị biết ngay Ngọc Mỹ trong lòng vẫn có người chị gái này, cho dù giàu có cũng sẽ không quên hai cháu gái.Vậy chị và Mạn Hoa trở về đợi tin tức."
Tô Ngọc Mỹ thờ ơ khẽ gật đầu.

Tô Ngọc Đào và Trương Mạn Hoa mặt mày hớn hở rời đi
Trong thang máy xuống tầng, có không ít nhân viên của công ty, Tô Ngọc Đào giữa mọi người nói: "Tô Ngọc Mỹ ở phòng Tài Chính, là em gái ruột của tôi.

Tôi đến thăm người nhà."

Mọi người: "…" Hình như không có ai hỏi bà ta!
Chẳng qua chỉ là người nhà của giám đốc Tô.

Nhưng mà giám đốc Tô là mẹ vợ tương lai của tổng giám đốc.

Vẻ mặt của mọi người trở nên xu nịnh, trực tiếp nói ra bên ngoài những lời tán dương.

Tô Ngọc Đào nghe được phơi phới, Trương Mạn Hoa cũng bắt đầu có chút mơ tưởng hão huyền.

Trời ạ, nếu cô ta có thể đến công ty lớn như thế làm thì tốt rồi.

Làm chị họ của vợ tổng giám đốc.

Cũng sẽ được nhiều người giỏi giang trong công ty đến để xu nịnh.

Chờ khi ra khỏi trụ sở công ty, Trương Mạn Hoa nghiêm túc nhìn mẹ của cô ta nói: "Mẹ nhất định phải lấy lòng dì nhỏ, để bà ta sắp xếp cho con một công việc ở đây." "Không phải việc tìm cho con một người chồng giàu có quan trọng hơn sao?" "Mẹ nghĩ xem, ra vào chỗ này, toàn là những người giỏi giang trong xã hội, tùy tiện chọn một người lương cũng phải mấy trăm triệu một năm.

Chỉ cần con làm việc ở đây, bằng năng lực của con, đừng nói là chàng rể giàu có của con, ngay cả Cần diệp, cong cũng có thể tìm được cho nó!"
Tô Noãn Tâm dù sau này không giúp chúng ta, chúng ta cũng có thể dựa vào chính mình
Chúng ta thiếu, là cơ hội để làm việc ở công ty lớn như thế này!" "Vậy được, chúng ta về trước chờ điện thoại của dì nhỏ con.


Nếu không được, lần sau mẹ lại tới! Nhìn đi người ở đây, vừa nãy nịnh bợ mẹ như thế.

Cả đời mẹ của con đây là lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác này!"
Đây còn không phải là do nể mặt dì nhỏ
Trương Mạn Hoa trong lòng giễu cợt, xem thường mẹ mình chưa từng thấy qua dáng vẻ thế gian.

Nghĩ thầm nếu mình là con gái của dì nhỏ thì tốt rồi.

Cho dù trước đây dì nhỏ không có người con rể tốt, cũng là phụ nữ có chức quyền, làm quản lý tại một công ty lớn, nhiều thành tựu trong công việc.

Mẹ của cô chỉ là một thợ may bình thường, đứng đầu một đội trong xưởng.

Cho dù có thông đồng với lãnh đạo nhỏ, quản lý xưởng bạn của bố cô ta, nhưng cuộc sống cũng chỉ tốt hơn một chút.

Đến lượt cô ta, cho dù là mở cửa hàng bán quần áo, cũng chỉ là bán quần áo, không có khả năng phát triển.

Không như Tô Noãn Tâm, đi học ở trường Đại học Sân khấu điện ảnh.

Làm diễn viên, còn có thể làm quen với Lệ Minh Viễn một nhân vật tiếng tăm quyền lực.


Trong chốc lát, trong lòng Trương Mạn Hoa đổi kỵ đến phát điên.

Cô ta từ nhỏ đã tự nhận ra bản thân thua kém không thể so với Tô Noãn Tâm, sau khi lớn lên, càng không thể so sánh
Sau khi Tô Ngọc Mỹ đuổi được hai mẹ còn kia về, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

dình tiếp tục làm việc, thì nhận được điện thoại của Lệ Minh Viễn.

Tô Ngọc Mỹ có hơi ngạc nhiên nghe điện thoại.

Đã nghe Lệ Minh Viễn nói: "dì cả của Noãn Tâm, đi tìm dì Tô gây phiền phức sao?"
Tô Ngọc Mỹ cười miễn cưỡng nói: "Chắc đã biết được thân phận bây giờ của dì.

Lại có ý muốn giải thích lúc giao tiền, họ một chút cũng không lấy.

Còn nhắc lại tình cảm thời còn nhỏ với dì." "Khiến dì Tô khó xử rồi?" "Thật ra bọn họ cũng thể gây họa gì cho chúng ta, chẳng qua là muốn dì giúp sắp xếp một công việc trong công ty, dì làm sao có quyền hạn đó!"
Lệ Minh Viễn nhíu mày nói: "Dì Tô trong lòng đang nghĩ gì vậy? Nếu chỉ là công việc, ngược lại cháu có thể sắp xếp tốt mà.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.