Chú Là Của Em

Chương 727: Một Đám Nhóc Con! Tôi Có Thù Với Các Cậu Hả





**********
Chương 727: Một đám nhóc con! Tôi có thù với các cậu hả?
Lương Thị Diễm đang định lên tiếng thì bị mấy nữ diễn viên bên cạnh kéo sang một bên: “Chị không sợ chọc giận cô ta hả? Sau lưng cô ta là Lệ Minh Viễn đấy!” “Lệ Minh Viễn thì sao? Một nữ diễn viên từng có scandal với người khác, còn có cả ảnh trên giường mà cho rằng mình ghê gớm lắm chắc?” “Ảnh hậu Lương muốn tìm đường chết thì cũng nhìn xem đây là nơi nào.” Lâm Thư Vũ lạnh lùng chen vào.

“Lâm Thư Vũ, cô có ý gì?” “Biết Đường Tâm, Lý Ngọc Lĩnh bị phong sát như thế nào không?”
Lương Thị Diễm nhíu mày: “Chẳng lẽ còn là do con nhóc đó?” "Không phải do cô ấy, nhưng vì hai người đó dám khiêu khích trào phúng cô ấy trước mặt Lệ Minh Viễn, khiến cô ấy khó chịu nên hôm sau, Lâm thị đã hủy hợp đồng với họ, đắc tội vị kia, công ty khác cũng không dám nhận họ...!
Nghe vậy, sắc mặt mấy nữ diễn viên trắng bệch.


Đám con cháu hào môn kia thực sự có thể hủy diệt đường lui của đám nữ diễn viên như họ một cách dễ dàng.

Đó chính là hai ảnh hậu, vậy mà chỉ cần một câu nói đã bị phong sát Lương Thị Diễm nhíu mày: “Thế thì sao? Tôi không sợ.

Sau lưng cô ta cũng có kim chủ cơ mà.

“Được, vậy thì chị cứ tìm chết đi.

Chúng ta cách chị ta xa một chút.

Mấy nữ diễn viên đều xích lại gần Lâm Thư Vũ, thật sự cách Lương Thi Diễm xa một chút.

Lương Thị Diễm tức sôi máu, nhưng sau khi bị cô lập, cô ta vẫn thành thật ngồi một chỗ ăn quà vặt, không tiếp tục khiêu khích thêm câu nào nữa.

Ngược lại là Lâm Thư Vũ muốn chụp ảnh chung với Nhiếp Hạo, Tô Noãn Tâm thử hỏi Nhiếp Hạo, không ngờ Nhiếp Hạo lại đồng ý rất nhanh.


Kỷ Vân Như không cho anh tìm phụ nữ, không cho anh mập mờ với bất cứ người phụ nữ nào, thậm chí đứng gần nhau cũng không được, càng không cho phép ảnh chụp chung của anh với người phụ nữ khác bị tuôi ra.

Vết thương sau lưng Nhiếp Hạo kết vảy, bây giờ lại không kiềm chế được.

Bởi vì đã lâu Kỷ Vân Như không liên lạc với anh...!“Woa! Nhiếp Hạo thật sự đồng ý chụp ảnh chung với chúng ta à?” “Đúng thế!” “Thế chúng ta có thể đăng lên facebook không?” Tô Noãn Tâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Các cô hỏi anh ấy đi.

Mấy nữ diễn viên, bao gồm Lâm Thư Vũ đều đi chụp ảnh với Nhiếp Hạo.

Họ chỉ cảm thấy Nhiếp Hạo đều sắp bốn mươi tuổi mà vẫn ăn ảnh như trước, chụp kiểu gì cũng đẹp trai.

Nhưng Nhiếp Hạo nói chụp ảnh cũng được, nhưng chỉ được dùng camera gốc, không chấp nhận dùng filter, vì thế mấy nữ diễn viên đều phối hợp dùng camera gốc chụp ảnh với anh.

Chụp xong lại nhìn Nhiếp Hạo, camera gốc mà còn có thể bảnh trai thế này, ngược lại mình không có filter làm thon mặt, cà da, mắt to, nhìn xấu chết.

Tạm thời không đăng lên mạng, mang cho thợ sửa ảnh của công ty photoshop rồi lại đăng lên facebook.

Không lâu sau, Ngô Thu dẫn đạo diễn Khương đi vào phòng.


Đạo diễn Khương mờ mịt hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt rồi, còn làm gì nữa?”
Ngô Thu cười nói: “Đạo diễn Khương vào phòng sẽ biết.

Đạo diễn Khương mờ mịt mở cửa phòng, người trong phòng đã được Ngô Thu nhắn tin thông báo trước, đều chuẩn bị sẵn sàng.

Cửa vừa mở, đạo diễn Khương không thấy ai, trực tiếp đi vào, sau đó trong phòng vang lên tiếng nổ, đạo diễn Khương hoảng sợ nhảy cẫng lên.

Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên chung quanh: “Chúc mừng sinh nhật đạo diễn Khương!” “Chúc mừng sinh nhật!”
Dứt lời, không biết là ai chộp một miếng bánh ngọt ném lên mặt đạo diễn Khương.

Đạo diễn Khương xù lông: “Một đám nhóc con! Tôi có thù với các cậu hả! Ăn sinh nhật mà còn chơi tôi như thế!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.