Chú Là Của Em

Chương 764: Nếu Không Phải Là Cô Thì Tôi Lấy Đâu Ra Vị Hôn Thê





Lệ Minh Viễn nhìn thoáng qua phía cô, sau đó nhanh chóng đón bóng đánh trả.

Tiêu Bảo Vỹ kinh hô: “Đánh hay lắm!”
Tiêu Bảo Dương hơi cạn lời.

Lệ Minh Viện quan tâm tới cô nhóc kia cỡ nào mà vừa thấy cô nhóc đó xem mình thì bắt đầu đón bóng chuẩn vậy? Rõ ràng vừa rồi còn đánh hụt, vậy mà sau khi Tô Noãn Tâm nhìn sang thì anh đã bắt đầu đánh trả ra dáng ra hình.


“Woa! Chủ nhà em giỏi quá!”
Tần Thiên vừa thay quần áo, vào sân bóng thì nghe thấy câu này, trực tiếp phủ nhận: “Giỏi cái búa! Chủ nhà cô hoàn toàn không biết đánh tennis nhé, chắc còn chưa chơi bao giờ ấy chứ”.

Tô Noãn Tâm lập tức bật lại: "Anh mới không biết đánh! Chú nhà tôi đánh hay lắm! Không tin anh nhìn xem!”
Lúc này Tần Thiên mới nhìn vào sân bóng, phát hiện Lệ Minh Viễn...!cách ba ngày nhìn với cặp mắt khác xưa! Không ngờ đều biết chơi tennis luôn rồi.

Tần Nghĩa đi theo Tân Thiên vào sân bóng, đi thẳng về phía Tô Noãn Tâm: “Hi, Noãn Tâm” “Í, Tần Nghĩa, anh cũng tới à?”
“Ừ, vừa lúc anh với anh trai anh đang ở công ty nên cùng tới đây”.

“Anh biết đánh tennis không?”
“Biết!”
“Thế thì làm ván nhé? Tôi mới học xong! Trước kia tôi chỉ biết chơi cầu lông thôi.” Tân Nghĩa cười nói: “Không thành vấn đề”
Lệ Minh Viên đánh được một lát thì phát hiện cô nhóc nhà mình đang chơi bóng với Tần Nghĩa, hai người vừa đánh vừa cười trông rất vui, anh lập tức không còn hứng chơi nữa, đều lười đón bóng, trực tiếp ném vợt bóng xuống, kêu Tiêu Bảo Dưỡng một tiếng rồi đến khu nghỉ ngơi.


Tần Thiên đi qua vỗ vai anh: “Cậu được đẩy, đều biết chơi tennis luôn rồi.

Vì chơi cùng cô nhóc nhà cậu, cậu đều sắp thành vạn năng rồi đấy”
Tiêu Bảo Dương nhìn sang bên kia, phát hiện tiểu thái tử của nhà họ Tần đã tiếp nhận vị trí của Tiểu Bảo Vỹ chơi bóng với Tô Noãn Tâm, hai người có vẻ rất quen thuộc, vừa chơi bóng vừa cãi nhau.

"Tô Noãn Tâm, em không phải là đối thủ của anh đâu”
"Tần Nghĩa, nhìn bộ mặt tiểu nhân đắc chí của anh đi, mới thắng tôi hai lần mà thôi, anh chờ xem chị Tô sẽ dạy anh cách làm người như thế nào!”
Tân Nghĩa cười bỉ ổi: “Được, chờ chị Tô dạy anh cách làm người”
Bầu không khí của những người trẻ tuổi tràn đầy thanh xuân đó là thứ mà những người gần 30 tuổi như họ không thể nào có được.

Nhìn một lát, Tiêu Bảo Dương nở nụ cười, hiểu được tại sao Lệ Minh Viễn không thể chơi bóng tiếp được nữa.

Tô Noãn Tâm còn nhỏ, không như Dương Ánh Mai bằng tuổi với anh.


Tần Nghĩa thoạt nhìn cùng lứa với Tô | Noãn Tâm, Tần Nghĩa rất bảnh trai, Tô Noãn Tâm vừa xinh đẹp vừa lanh lợi, ai không biết còn tưởng họ là người yêu ấu chứ.

Thấy Lệ Minh Viễn không tiếp lời mình mà chỉ lo nhìn chằm chằm sân bóng, Tân Thiên cũng hiểu được phần nào, không khỏi vỗ vai anh: “Ái chà chà, cậu ghen ty hả?”.

Lệ Minh Viễn trừng anh ta: “Ai bảo cậu dẫn Tân Nghĩa tới đây?” “Chính cậu ta muốn đi cùng, hơn nữa cậu cũng không nói là không thể mang theo người nhà”
"Thích mang theo người nhà đúng không? Tôi cho cậu mang đủ luôn?” Lệ Minh Viễn lạnh lùng nói.

Tần Thiên không hiểu ra sao, sau đó nghe thấy Lâm Xuân Mạn đứng ở cửa sân bóng vẫy tay hoan hô: "Tần Thiên!”
Khóe miệng Tân Thiên run rẩy: “Sao cô cũng tới đây?"
“Vợ tương lai của anh tới chơi bóng với anh mà không được à?”
"Cô còn dám có mặt mũi nói hả?” Nếu không phải tại cô thì tôi lấy đâu ra vị hôn thê?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.