Chú Là Của Em

Chương 82: Lê minh viễn nổi giận





"Được, chúng tôi đã có lòng dạy cô cách làm người, cô lại hoan hô ngược, không cảm kích, được rồi... Cô cũng đã thật lòng xin lỗi như thế, tôi và Diễm nhà tôi là bạn từng học chung với nhau, đương nhiên chúng tôi cũng không làm khó cô! Vậy thì xong rồi, những đồ mà tôi đập vỡ, đều không được kêu tôi hay là Dương Diễm bồi thường đó nha!"

"Hừ, chỉ có các người để ý đến mấy thứ đó thôi, nhà tôi còn nhiều!" Lâm Xuân Mạn kiêu ngạo ngẩng đầu lên .

Không hiểu sao, Tô Noãn Tâm vậy mà cảm thấy con bé này bị lệch mũi, nghiềnđầu lên vẫn rất đáng yêu

Không nhịn được cười nói: "Được được được, chúng tôi đều là những đứa nghèo kiết xác, có cô là cô lớn! Dương Diễm, chúng ta đi thôi, không ở đây chưởng mắt cô lớn nhà người ta nữa!"

Chuyện giữa người trong nhà đã xong rồi, đồn cảnh sát đương nhiên sẽ thả người.


Lâm Xuân Mạn chịu thiệt, khóc sướt mướt đi theo mẹ lên siêu xe.

Tô Noãn Tâm nói cảm ơn với Tần Thiên, còn nói rằng lần tới sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn, Tần Thiên cười nhạt đồng ý.

Chợt nghe thấy ở bên cạnh, bố mẹ Dương Diễm đang ở đó lớn tiếng: "Đã nói với con Tô Noãn Tâm không phải là thứ người tốt lành gì rồi, còn nhỏ tuổi đã đi làm gái gọi rồi, con đừng tưởng rằng nó gọi người đến giúp con, nó là người tốt. Sớmmuộn gì con cũng bị nó là hư thôi!"

"Nghe lời, về với bố mẹ! Còn đi tình nó đi dạo phố cái gì!"

"Mẹ, con nói rồi, Noãn Tâm không phải loại người như vậy, ban tối, cô ấy đi làm là làm việc đàng hoàng mà!"

"Đi làm buổi tối, có mấy ai là nghiêm chỉnh, Dương Diễm, con không nghe lời bố mẹ đúng không! Mẹ không cho con qua lại với nó nữa!"

"Diễm à, nghe lời, Tô Noãn Tâm còn không đi học đại học, còn làm đêm, sau này không phải người cùng một thế giới với con... Con không nên đắc tội với cô lớn nhà họ Lâm, con nên qua lại nhiều hơn với người như vậy, sau này mới có đường tốt ma di!"

"Mẹ, hai người nói Noàn Tàm như vậy nữa, con sẽ tức giận đó cô ấy không phải không thi đại học, là vì mẹ cô ấy ngã bệnhnên phải mới làm vậy thôi!"

Nói xong, trên trán của Dương Điểm đã hứng trọn một cái tát của mẹ.

"Đó cũng là tự mình chìm đắm trong trụy lạc đó! Còn dám cãi mẹ, con đừng có chơi với nó, muốn bị nó làm hư mới thôi sao!"


Tô Noãn Tâm nghe vậy, cúi thấp đầu không nói gì.

Tần Thiên không khỏi có dự cảm xấu...

Quả nhiên, sau một giây, tiếng đóng xe nặng nề vang lên.

Sắc mặt Lê Minh Viễn khó coi đi nhanh tới, chạy thẳng tới phía bố mẹ của Dương Diễm.

Tô Noãn Tâm nhìn thấy anh, sợ ngày cả người.

Miệng cũng sắp thành hình chữ O luôn

rôi.Phản ứng kịp, vội hỏi Tần Thiên: "Anh Tần! Chủ nhà em sao lại tới đây?"

Tần Thiên cười khổ nói: "Lúc cô gọi điện cho tôi, đúng lúc tôi đang ngồi uống nhà trong phòng làm việc của cậu ấy"

Mẹ nó!

Chuyện kia đã xử lý rồi, anh ta còn xuất hiện làm gì!


Tô Noãn Tâm không nhịn được che măt.

Ánh mắt lành lạnh của Lê Minh Viễn nhìn lướt qua phía cô.

"Xin hỏi hai người, người đi làm bạn đêm, đều bị hai người xác định là không phải người tốt sao?"

Bố mẹ của Dương Diễm đột nhiên thấy một người mọc ra, người này lại tràn ngập hơi thở quý tộc khắp toàn thân càng sợ hết hon.Nói chuyện vô cùng lúng túng. "Chẳng. Chẳng lẽ không đúng sao, con nhóc đó dáng dấp xinh đẹp, đi làm ban đêm ở chỗ đó. Có thể học giỏi sao?"

"Vậy hỏi các người, nếu như hiện giờ các người thất nghiệp, nguồn kinh tế vô cùng hạn hẹp, con gái của các người đến trường cần có học phí, chỉ còn dư lại công việc quét tước, dọn vệ sinh, bưng bê buổi tối, thì các người có làm không?"

"Tôi... Sao chúng tôi thất nghiệp được?"

"Tôi có thể khiến cho các người thất nghiệp, lại còn là ngay bây giờ, ngay lập tức."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.