Chú Là Của Em

Chương 95: Lâm xuân mạn lấy lòng





Lâm Xuân Mạn cau mày nói: "Ai lại muốn gây chuyện nữa rồi! Làm như tôi suốt ngày từ sáng tới tối không có chuyện gì làm, nên đi gây chuyện vậy đó!"

Dương Diễm cười khẩy nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Quên mất trước đó, ngày nào cô cũng gây ra chuyện rồi hả?"

"Tôi... Đó là trước kia mà! Sau này tôi đã không... Tôi chỉ nói là tôi không muốn đi, nhưng tôi sẽ để cho một người trong phòng ký túc xá phải dọn ra ngoài để nhường chỗ cho bạn của tôi ở

"Cô có ý gì? Trước đó không phải đã nói sẽ dọn đi rồi sao, chúng ta không cầnthiết phải ở trong một phòng ký túc xá!"

"Tôi... Tôi đã quen nằm cái giường này rồi, đổi phòng ký túc xá khác tôi sẽ bị lạ giường, nên phải cần một khoảng thời gian dài rất dài mới có thể làm quen được "


Dương Diễm cau mày liếc sang Tô Noãn Tâm một chút, muốn hỏi cô phải làm sao bây giờ.

Tô Noãn Tâm nhưởng nhưởng mày nói: "Cô chủ lớn nhà họ Lâm à, nếu như cô đã thích cái giường này như vậy, thì cứ tiếp tục nằm ở đó là được... Chỉ có điều, cô chở có quên, cái giường này là do tôi có lòng tốt không so đo với cô, nên mới nhường lại cho CÔ."

Lâm Xuân Mạn nghe vậy, nhếch miệng nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô."

"Cái mũi của cô đã ổn rồi sao?" Tôi Noãn Tâm đột nhiên mở miệng hỏi.Lâm Xuân Mạn nghe vậy, theo bản năng lùi về sau hai bước bịt cái mũ nói: "Cô muốn làm gì?"

"Tôi chỉ quan tâm hỏi hạn cô một chút mà thôi, dù sao cái mũi giả kia của cô cũng là do bị tôi đánh cho lệch ra mà."

Lâm Xuân Mạn trợn mắt nói: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói ra! Hại tôi lại phải làm thêm một lượt phẫu thuật chỉnh hình, mặc dù không có động dao kéo như trước, nhưng cũng đau không chịu nổi."

"Đã như vậy, cô chủ lớn nhà họ Lâm sau này chở có trêu chọc tới tôi! Con người tôi ấy mà, năng lực đặc biệt gì khác thì không có, chỉ có mỗi năm đấm là cứng thôi!"

“Tôi biết rồi, tôi không chọc giận cô là được chứ gì!"

" Còn có mấy con chó đi theo cô kia nữa... Làm phiền cô cũng cảnh cáo bọn họmột phen, về sau không có việc gì làm thì chở có hùa theo mà ồn ào nhiều sự!"

Cả mặt Lâm Xuân Mạn để tỏ vẻ mất kiên nhẫn, mà nói: "Nếu như cô không thích bọn họ, vậy thì tôi bảo bọn họ dọn hết ra ngoài là được!"

Lúc này hai mắt của Tô Noãn Tâm chợt sáng lên nói: "Cô chủ lớn của nhà họ Lâm cũng có quyền hành lớn vậy sao? Còn có thể ra lệnh cho tất cả mọi người đều dọn hết ra ngoài sao?"


"Cái này thì có gì mà không được, cũng chỉ cần tôi nói một câu mà thôi!" Lâm Xuân Mạn kiêu ngạo vềnh mặt lên.

"Giỏi lắm! Bái phục!"

"Hừ, tôi nói cho các cô biết, không phải bởi vì tôi sợ các cô. Mà là tôi, không muốn chấp nhặt với các cô thôi"

"Được được được, cô chủ lớn nhà họLâm rất rộng rãi tốt bụng, không chấp nhất với chúng tôi. Rất rộng lượng đấy!"

Lâm Xuân Mạn vội vàng giải thích nói: "Tôi không có ý nói các cô là tiểu nhân, bụng dạ hẹp hòi đâu nha. Dù sao, sau này tôi cũng sẽ không trêu chọc tới nhóm của các cô nữa."

Nếu như tất yếu phải vậy, tốt nhất chủ đề cập với tôi chuyện làm bạn bè đi thì hơn.

Ngày đó sau khi về nhà từ cục cảnh sát, lại còn bị bố mẹ giáo huấn cho một trận, cô ta mới đi tìm hiểu một chút về thông tin của cậu cả thần bí của nhà họ Tần kia.

Đích thật là người mà nhà họ Lâm bọn họ không chọc nổi...

Hơn nữa, người đàn ông kia có dáng dấp thật là đẹp trai

Là kiểu mẫu mà cô ta vẫn luôn yêuthích!

Tô Noãn Tâm thấy dáng dấp kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng của cô ta, không hiểu sao lại cảm thấy cô chủ lớn nhà họ Lâm vị này cũng khá là đáng yêu.


- Những cô chiêu sinh ra trong nhà giàu có, không phải tất cả đều cùng một kiểu như Cổ Thiên Linh và Tần Viên.

ít nhất vị trước mắt này biết đối thủ là người mà mình không thể chọc tới nổi, thì khiêm tốn lại không đi trêu chọc tới người ta, còn có mấy phần chủ động nghĩ tốt cho người ta.

Có điều vẫn không gỡ bỏ xuống được dáng vẻ tự cao tự đại của một cô chiêu, cho nên hơi có vẻ ngoài lạnh trong nóng mà thôi.

Tô Noãn Tâm thấy vậy thì cau mày nói: "Vậy thì được rồi, sau này phòng ký túc xá này chỉ có ba người chúng ta ở mà thôi,chúng ta chung sống hòa bình đi! Chỉ cần cô không coi thường chúng tôi, trêu phục tới chúng tôi, thì ba người chúng ta nước giếng không phạm nước sông!"

Ai muốn nước giếng không phạm nước sông với các cô chứ!

Tôi muốn làm bạn bè với các cô

Sau đó bảo các cô giới thiệu cậu cả nhà họ Tần kia cho tôi làm quen

Đây mới là mục đích chính của cô ta





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.