Chú Là Của Em

Chương 956: A A A! Anh Lệ Trộm Tháp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Chương 956: A a a! Anh Lệ trộm tháp
Nhiếp Hạo nghiêm túc gật đầu nói: “Ừm, cũng có lí!” “Dù sao thì cũng không thể thua được” Tô Noãn Tâm tức giận nói: “Lẽ nào chị không cần thể diện nữa sao…Chị cũng không muốn mất mặt trước mặt của chú chị đâu! Còn phải hát với ngũ âm không tròn vành, còn phải vẽ đầy mặt hình con rùa nữa đóI”
“Hahaha, vậy đàn chị à, chị cứ để người hâm mộ của chị tăng thêm chút lực đi! Em mở võ đài PK rồi nhé! Còn có giới hạn thời gian nữa…Đàn chị chúng ta đấu trong bao lâu đây!” “
Thời gian dài một chút đi… Nếu không chị sợ chú nhà chị vẫn chưa xong việc”
“Dài nhất cũng là nửa tiếng… Vậy thì mở PK võ đài nửa tiếng vậy”.

“Xong..” PK bắt đầu, ở giữa hai cái màn hình, xuất hiện một chữ PK.


Người hâm mộ bắt đầu phát cuồng lên, liên tiếp gửi quà tặng.

Tên lửa bắt đầu phóng không ngừng, những món quà nhỏ thì được tăng liên tiếp.

Mới bắt đầu có một phút, phát trực tiếp liền có chút trục trặc rồi…
Lập tức liên nhờ người xử lý nền tảng giải quyết.

Chỉ cảm thấy, thu nhập đêm nay sẽ rất khủng bố.

Chỉ sợ chia hai tám, nền tảng đều có thể kiếm tiền, dù sao thì nó cũng chỉ là một chương trình phát sóng trực tiếp thôi.

Minh Dao ríu rít không ngừng kêu gọi: “Cố lên! Mọi người thêm lực đi nào! Số lượng người hâm mộ bên phía đàn chị chỉ băng một phần mười bên chúng ta thôi, chúng ta tùy tiện tặng chút đồ, là có thể tiêu diệt bên đó rồi!”
Tô Noãn Tâm nhịn không được nữa, trở mình khinh thường nói: “Con sói mắt trắng, bình thường đồ ăn ngon mua cho em, đều cho chó ăn rồi, hừI”
“Hahaha, Nhiếp Hạo, đàn chị của em tức giận rồi kìa!” Nhiếp Hạo không khỏi buồn cười nói: “Đừng hoảng… Phía sau cô ấy nên trộm tháp đi”
“Hả? Trộm tháp là ý gì vậy?”
“Lúc còn vài phút cuối cùng… thì quét sạch”

“Em hiểu rồi… Đàn chị nhất định sẽ tìm anh Lệ giúp đỡ… Vậy chúng ta lướt nhiều một chút” Thời gian chưa tới năm phút, tổng số quà ở bên phòng của Nhiếp Hạo sức công phá lên đến mười mấy triệu, mà Tô Noãn Tâm thì mới chỉ có hơn một triệu…
Trời đất ơi.

Thời khắc mấu chốt, các đại gia của tôi ơi!
Lúc trước không phải là tặng rất nhiều sao!

Hình như là… Đối thủ là Nhiếp Hạo! Ai cũng chưa từng thắng nổi!”
“Đó không phải là cháu gái mới quen biết của ta sao?”
“Hả?”
“Con nhóc bên cạnh kìa, anh họ của con giới thiệu cho ông đó”.

“Không phải chị húng con cũng không biết nữa… Mẹ ơi, chị dâu đều bị người ta ức hiếp chết rồi, người hâm mộ của Nhiếp Hạo cũng thiệt trâu bò quá đi! Các anh đang làm gì vậy?”
“Gửi quà cho chị dâu đó”
“Phụt… Người con lại là cháu gái nuôi của ông nội, mấy người không nghe thấy hả!”
“Không quen… Chúng ta chỉ quen biết chị dâu th:
Ông cụ Lệ nhíu mày hỏi: “Ở trên này, đều tặng bao nhiêu rồi..”
“Nhiều thì mười mấy triệu có, ít thì mười mấy ngàn cũng có thể tặng”

“Đầu chơi lớn như vậy sao…”
“Tóm lại chính là trò chơi thôi, người khác tặng, thua rồi thì phải chấp nhận trừng phạt, cuối cùng tiền đều chuyển tới tay đàn chị, Minh Dao cũng vậy”
“Hai con nhóc này, tóm lại đều kiếm được tiền, nếu vậy thì… con cũng giúp ông tặng một chút đi”
“Hả? Ông nội muốn tặng cho ai?”
“Ai đang thua thì tặng người đó.”
“Con nghĩ ông vẫn nên nghiêng về phía người của chúng ta, chị dâu là người thân, người cháu gái kia cuối cùng vẫn là người ngoài m:
Ông cụ Lệ tức giận nói: “Cháu dâu nhà họ Lệ ta, thua bởi một đứa diễn viên, không mất mặt sao? Đây không phải là so với Nhiếp Hạo!
Nhóc kia chỉ là cổ vũ cho anh ta thôi”
“Cũng là… Vậy ông nội muốn tặng bao nhiêu”
“Tặng từ một trăm tới một ngàn đi…”
“Phụt, ông nội thiệt keo kiệt!”
Ông cụ Lệ trợn mắt nói: “Tiền của người làm ông nội như ông có nhiều tới mấy cũng không được”
“Tóm lại ông nội chính là keo kiệt”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.