Chú Là Của Em

Chương 982: Chương 983





Cháu liền không tiếc nuối chút nào nữa…Lần trước mẹ Lý còn nói là may mắn của chú ấy đều dùng hết để gặp được cháu rồi.

Thật ra…
Là chú ấy khiến cho cháu cảm nhận được tình thương của cha…Cho nên hiện tại cháu thật sự không tiếc nuối một chút nào “
Ông Ngô nghe được, mà tim đều nắm thành một cục.


Vân Tiêu à, mau tỉnh lại đi.

Nếu không tỉnh lại thì con gái nhà con cũng không cần con nữa đâu.

Có hay không có con cũng không sao cả.

Chung quy là do Vân Tiêu nợ hai mẹ con này!
“Ông thì sao ạ…Đời này ông cũng chưa cưới vợ sinh con, ông không tiếc nuối sao?” Tô Noãn Tâm đột nhiên hỏi.

Ông Ngô nói với tâm tình phức tạp: “Khi còn trẻ ông cũng có thích một cô gái…Nhưng mà lúc ấy nghèo, cảm thấy không xứng với con gái nhà người ta…Nên mới chạy ra ngoài đi kiếm tiền, chờ sau khi có tiền rồi…Lại trở về, nhưng cô ấy đã trở thành vợ người ta, con cũng đã có rồi…Vậy ông của cháu có thể làm sao bây giờ?”
“Nhưng cũng không thể cứ thế treo cổ lên cây chứ!”

“Con nhóc cháu không hiểu đâu…Tình yêu là thứ mà một khi trái tim đã tan vỡ, thì coi như nó đã chết hoàn toàn…Giống như cháu và thằng nhóc nhà họ Lệ kia vậy, nếu thật sự cuối cùng không đi đến đâu…Cháu chờ mong quá nhiều như vậy, những thứ tốt đẹp liền biến hết thành cần phải có, Nếu về sau muốn tìm lại thì phải xem xét xem những chàng trai khác như thế nào…Tuy nhiên thì những người đó lại không có những thứ đó, Trái tim con người, đặc biệt trái tim của mình là thứ khó cưỡng ép nhất, Đời này của ông cứ như vậy… Tốt xấu gì khi còn trẻ cũng đã từng âu yếm một cô gái, đã từng yêu qua rồi!
Cho nên thế cũng là đủ”
Tô Noãn Tâm đã hiểu.

Về sau chẳng sợ không gặp được người tốt hơn, chỉ sợ không phải là người trong lòng như là lúc ban đầu Cũng không phải người mà mình chờ mong trong tương lai…
Cô không thể tưởng tượng nổi nếu về sau cô không thể tiếp tục đi cùng chú nữa thì cô sẽ sống thành thế nào.

Chỉ mới nghĩ liền cảm thấy trong lòng rất khủng hoảng, rất khó chấp nhận.

“Vậy ông…Tình yêu đã chết, cả đời không có con, cũng không tiếc nuối sao?”
“Ông cũng giống con thôi, ban đầu đã từng tiếc n Nhưng sau đó, Vân Tiêu được sinh ra, ông liền không cảm thấy tiếc nuối chút nào nữa.


“Nghe ông nói tới vị cháu trai này rất nhiều, chú ấy thật sự rất tốt sao?”
Mỗi lần vừa nghe ông nói về người này, trong mắt ông liền giống như có ánh sáng vậy.

Một loại ánh sáng mang theo sự kiêu ngạo tự hào.

“Đứa trẻ đó sao…Chính là đối với bố mẹ mình cũng chưa tốt như với ông vậy…”
“Rốt cuộc chú ấy là người như thế nào?”
“Thăng nhóc đó à…Kiệt ngạo khó thuần, ngang tàng, cuồng vọng…Nếu thằng nhóc nhà họ Lệ mà sinh cùng thời với thằng nhóc đó, chắc chắn cũng bị ép đến chết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.