Khi đoàn người Trương gia công tử đi tới lương đình, bên kia Trương viên ngoại và các trưởng quỹ đang ngồi trên ghế đá uống trà, Đồng Lam và Diệp Khê đã cầm bút, mỗi người đều đang viết viết gì đó. Trương Ngọc Quan cho nam nô gọi một gia đinh tới hỏi rõ.
Gia đinh nhanh mồm nhanh miệng kể toàn bộ những gì mình biết.
"Thiếu phu nhân và Đồng trưởng quỹ đang thi viết một câu thơ. Đề tài là phu nhân ra. Tiểu nhân nghe nói gì gì mà hoa hoa."
Gia đinh gãi gãi đầu ngượng ngùng.
"Tiểu nhân đứng hơi xa, chỉ nghe mang máng như vậy. Hay là để tiểu nhân đi hỏi mấy gia đinh khác."
Trương Ngọc Quan đưa mắt nhìn nữ tử một thân thanh y, tư thái thong dong tuấn tú tập trung tinh thần đề thơ. Lại nhìn sang Diệp Khê, nàng đang lơ đãng nói chuyện với nữ gác cổng, thái độ lưu manh cười cợt, không có một chút phong thái của người đọc sách. Thu hồi tầm mắt, Trương gia công tử khẽ lắc đầu tỏ ý. Đồng Lam tài học quả thật rất tốt, y cũng từng được nàng gửi một bài thơ, những lời trong thơ thật sự... Ánh mắt của Trương gia công tử hơi gợn sóng, lại rất nhanh bị mi mắt rũ xuống che khuất.
Đề thi là một bài thơ miêu tả về hoa. Cũng không phải chờ lâu lắm, Đồng Lam đã viết xong một bài thơ Lục Bát tả về vẻ đẹp của hoa Mẫu Đơn.
"Mẫu Đơn quốc sắc tựa chàng
Thêu đèn khổ học chỉ vì tương lai
Mẫu Đơn cánh đỏ chung tình
Cho dù mưa gió vẫn đợi chờ ta.
Một mai áo lụa về làng
Chỉ cần một lòng ta vẫn không buông
Mẫu Đơn dù nở có mùa
Nhưng tình ta vẫn muôn đời không phai."
Trương viên ngoại và mấy nữ trưởng quỹ lập tức cao giọng đọc ngâm.
"Hay! Hay!"
Trương viên ngoại liên tục gật gù, sau đó đưa mắt nhìn Diệp Khê, thấy nàng cũng đã buông bút. Bà mới chậm rãi bước qua, trong lòng thật sự vừa mong muốn nàng thật sự có tài hoa, vừa lại rõ ràng chuyện này là không có khả năng.
Nhưng đến khi thật sự thấy rõ trang giấy trắng đề mấy hàng chữ của Diệp Khê, Trương viên ngoại lập tức liền trợn mắt, hồi lâu vẫn không thể lấy lại tinh thần. Mấy nữ trưởng quỹ và Đồng Lam nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Khê, lại nhìn biểu cảm của Trương viên ngoại, ai nấy đều hiếu kỳ đi tới, sau đó đồng loạt rơi vào trầm mặc khi nhìn thấy rõ mấy hàng chữ trên giấy.
Hai nữ môn thần và nữ gác cổng đều không biết chữ, không rõ thiếu phu nhân làm thơ ra sao, nhưng thấy nàng thật sự có thể viết chữ làm thơ, bọn họ lập tức cảm thấy thiếu phu nhân thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn. Không thấy phu nhân và mấy nữ trưởng quỹ đều sững sờ trước bài thơ thiếu phu nhân làm sao?
Mấy nam nô thấy mọi người đều tụ tập trước bài thơ của thiếu phu nhân, trong lòng không cấm cảm thấy khó hiểu.
"Sao mọi người đều im lặng như vậy? Kết quả thế nào a?"
"A, phu nhân làm sao vậy?!"
Theo lời Như An, mọi người lập tức nghe thấy Trương viên ngoại hồi phục tinh thần sau, lập tức quay sang mắng xa xả vào mặt thiếu phu nhân.
"Ngươi nhìn ngươi đang viết những thứ gì? Đây là chữ sao? Giun bò có khi còn đẹp hơn ngươi. Ta đã nói ngươi đừng bày trò hồ nháo. Ngươi nói thế nào. Mở to mắt nhìn bài thơ của tiểu Lam đi. Đây mới là chữ! Là thơ!"
Chu Lam cảm thấy phản ứng của Trương mẫu hơi quá, bài thơ nàng viết ngoại trừ chữ quả thật có hơi xấu ra, cũng đâu đến nỗi nào. Bài thơ này hồi đi học cấp ba, nàng còn được lão sư khen ngợi đâu. Cho dù thời đại không gian khác nhau, thơ về hoa cũng đều là như vậy mà. Thật sự kỳ quái.
Nghĩ vậy, Chu Lam liền đi sang chỗ Đồng Lam, đưa mắt nhìn bài thơ của nàng ta. Trong mắt hiện lên tia hiểu rõ, trong lòng thì đang liên tục spam bốn chữ.
Hiện trường lật xe.
Bình tĩnh.
Mình không thua, chỉ là chữ mình dùng không đúng.
Chu Lam cảm thấy còn có thể đọc lên so một cái, Trương viên ngoại đã không còn kiên nhẫn, bà lập tức phán định Đồng Lam thắng, sau đó dẫn đầu rời đi. Trên đường đi đến Thực Hương cư, Trương viên ngoại còn đang âm thầm hối hận, thật sự là không nên tin tưởng thứ hỗn trướng đó có thể mang lại mặt mũi cho Ngọc Quan mà.
Người đi trà lạnh, Chu Lam đứng lẳng lặng trong lương đình, bàn tay vẫn giữ lấy bài thơ mà nàng viết, ánh mắt nhìn xa xăm.
Nữ gác cổng gãi gãi đầu, cảm thấy đây là thời cơ tốt để bản thân biểu hiện, vì tiền, nữ gác cổng lập tức muội lương tâm thả cầu vòng rắm.
"Thiếu phu nhân, bài thơ người làm rất hay. Cho dù chỉ nhìn chữ viết cong cong quấn quấn này thôi, tiểu nhân cũng phảng phất như ngửi thấy mùi hương thơm ngát của hoa. Quả thật là rất tuyệt."
Nữ gác cổng nói xong, còn quay đầu lôi kéo hai nữ môn thần.
"Các ngươi cũng ngửi thấy mùi hương phải không?"
Hai nữ môn thần ngáp một cái, đồng loạt đáp.
"Không ngửi thấy."
Nữ gác cổng không có người hưởng ứng cũng không sao, một mình một ngựa vẫn hý xong một khúc.
Thật ra Chu Lam chỉ muốn thông qua cuộc so tài tìm hiểu tâm tính của Đồng Lam, thắng thua cũng không hề gì, chỉ là hiện trường lật xe khiến nàng ngộ ra một chân lý.
Phim truyền hình thật sự không thể tin. Nhất là phim truyền hình xuyên không.
Bên tai liên miên không dứt tiếng nữ gác cổng, Chu Lam thuận tay dưa bài thơ cho nàng ta.
"Nếu ngươi đã thấy hay như vậy. Tặng cho ngươi, nhớ dán trước giường ngủ, buổi tối đi ngủ ngươi đều có thể ngửi được hương hoa mà không cần phải ra vườn."
Nữ gác cổng khoé miệng cứng ngắc, sau đó vẫn rất có tiềm năng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không ngại dưới ánh mắt khinh bỉ của hai nữ môn thần, liên tục nói cảm tạ thiếu phu nhân.
Chu Lam gật gật đầu. Nhìn canh giờ đã không sớm, nàng đi trở về Nam viện. Không ngờ Trương gia công tử đang ngồi trong lương đình, Chu Lam chỉ tiếp tục nhe răng cười, sau đó đi thẳng vào trong thư phòng, ngã người nằm xuống, nhắm mắt, ngủ.
Thanh Minh thấy Diệp Khê không xum xoe công tử như mọi khi liền không nhịn được cười cợt, thì thầm với Như An.
"Thấy không? Nàng ta tự thảo mất mặt, giờ cũng tự biết bản thân có mấy cân mấy lượng. Không dám ra vẻ trước mặt công tử nữa."
Như An cũng nhỏ giọng đáp lại.
"Ta thấy nàng ta chỉ là tạm thời. Không chừng lát nữa lại tiếp tục mặt dày mày dạn xuất hiện trước mặt công tử."
Thanh Minh nghe vậy lập tức bĩu môi. Cũng nhận đồng câu nói của Như An.