Ăn xong, cả hai liền đi xuống. Thanh niên thực tập tiếp tục tăng ca. Chu Lam thì phóng xe máy một đường về thẳng phòng trọ.
"Lạnh quá." Chu Lam run run rẩy rẩy mở cửa phòng, trực tiếp đi thẳng đến phòng tắm, qua loa lau lau người cho xong rồi leo lên giường nằm ngủ.
- -- --- Nhân gia là đường phân cách thời gian ------
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ phát tác, Chu Lam run run mi mắt, đập vào tròng mắt là một khuôn mặt tái nhợt tiều tụy quen thuộc. Chu Lam lập tức hoảng hốt ngồi bật dậy, giọng nói cũng không giả ý cười đùa được nữa.
"Ngọc Quan, chàng làm sao?"
Trương Ngọc Quan nhìn vẻ lo lắng quan tâm trong mắt nàng, ánh mắt y nhịn không được đỏ lên, hốc mắt muốn khóc lại cố nhịn không khóc.
"Ta gọi nương tử rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn không tỉnh. Đại phu nói ngày mai nàng còn không tỉnh thì sẽ chết. Ta không muốn nàng chết. Nàng đừng chết có được không?"
Chu Lam trầm mặc. Nàng muốn biết là lang băm nào hù doạ Trương gia công tử. Mấy người này không biết y là nam tử ôn hòa yếu ớt cần được che chở yêu thương sao? Tâm địa sắt đá như nàng còn không nỡ để Trương gia công tử chịu tí ủy khuất. Sao các ngươi dám? Hả?
Thật muốn ôm Trương gia công tử vào lòng an ủi một phen, nhưng nàng không dám. Chu Lam luôn nhắc nhở mình và y không cùng một thế giới. Nàng thật sự rất khó, người ta yêu xa nếu quá muốn gặp nhau cũng có thể đặt vé xe, vé máy bay. Nàng sao? Chỉ có lúc ngủ mới có thể đến nơi đây. Nhưng con đường này mở ra bất ngờ với nàng. Nếu sau này nó lại bất ngờ khép lại, lúc đó nàng làm sao tìm đến y?
Chu Lam tự động đặt mình vào vị trí người thủ hộ cho Trương Ngọc Quan, nhưng thân phận của nàng lại là sợi dây liên kết chặt chẽ với y. Người ta xem nàng là nương tử của mình, nàng chỉ cần vươn tay là có thể có một phu quân như ý.
Dụ hoặc này quá lớn. Chu Lam thật sự rất muốn bất chấp tất cả nắm lấy. Nhưng khi nàng muốn vươn tay, một tiếng "E hèm!" lập tức làm Chu Lam rụt vòi.
"Ta đã nói tai họa di ngàn năm mà con không nghe. Con xem, nàng ta khoẻ mạnh như vậy. Chết cái gì. Có người ta chết cỏ mọc cao ba thước nàng ta còn chưa chết đâu."
Trương viên ngoại không biết đã đứng sau lưng Chu Lam từ bao giờ, ánh mắt vô cùng bất mãn nhìn nàng.
"Mẫu thân, nương tử thật sự có bệnh mà." Trương gia công tử đưa mắt nhìn Trương mẫu. Ý tứ che chở rõ ràng. Trương viên ngoại càng thêm bất mãn trừng mắt với Chu Lam.
Trương gia công tử rõ ràng đang che chở nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy y đang chửi nàng.
Còn mẹ chồng khó ưa con dâu sao?
Nàng hiểu.
Chu Lam yếu ớt ngồi sau lưng Trương gia công tử, khoé môi nở nụ cười nịnh nọt với bà.
Yêu thương củ ấu cũng tròn, ghét nhau nhìn biểu cảm gì của nàng, Trương viên ngoại cũng tự động phiên dịch thành cậy sủng mà kiêu, trắng trợn khiêu khích.
"Ngươi có phải nữ tử không? Ba đầu hai bữa lại xỉu lại ngất. Khỏe mạnh thì đứng dậy cho ta. Dáng dấp cao to vậy mà không có trứng dùng. Thật là mất mặt."
Bị nói đến không đáng một đồng, Chu Lam vẫn đưa tay lên miệng, giả ý ho khù khụ.
"Mẫu thân, chắc là do thư phòng quá lạnh. Nếu để nữ nhi được ngủ ở tân phòng với Ngọc Quan. Nữ nhi chắc chắn sẽ sinh long hoạt hổ. Khoẻ mạnh đến mức có thể giúp mẫu thân đi thu tiền bảo kê."
Trương viên ngoại lập tức phất tay.
"Ngươi nói đến mỹ. Đừng có nằm mơ. Ngươi muốn bệnh cứ bệnh. Ta là thương nhân, không phải ăn cướp. Ai cần ngươi đi đòi tiền bảo kê."
Nói xong, Trương viên ngoại lập tức chắp tay rời đi. Nếu còn ở đây, thứ hỗn trướng này lại đề cập đến chuyện viên phòng với Ngọc Quan thì hỏng.
"Nương tử, nếu nàng muốn đến tân phòng, ta có thể nói với mẫu thân."
Khuôn mặt tái nhợt của Trương gia công tử hiện lên tia ửng hồng, y nhỏ giọng nói.
Chu Lam nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình. Nam tử ở đây thật sự quá mức thuận theo đến phạm quy mà. Chỉ cần nàng muốn, y đều có thể gật đầu đồng ý. Không phản kháng một chút sao a Trương công tử?
Đừng mê hoặc nàng nữa, nàng nhịn không được.
Chu Lam cố gắng bày ra vẻ tươi cười chiêu bài, nói lảng sang chuyện khác. May mắn, Trương gia công tử cũng không cố gắng đề tài mẫn cảm đó. Gật đầu cùng đi ăn bữa sáng với nàng.