Chu Lam Mộng

Chương 23



Đến khi Chu Lam và Trương gia công tử bước chân ra khỏi chủ trạch, y vẫn luôn im lặng không nói một lời, đến lúc lên xe ngựa, y cũng không chờ Chu Lam đỡ lên, bản thân nắm thành xe, chân đạp bệ gỗ đi lên. Cả hai người lúc đi thân thiết, lúc về lạnh lẽo. Chu Lam nghiêng đầu tựa vào thành xe, trong lòng thở dài thườn thượt.

Trương gia công tử giận cũng không giống giận, ghét cũng không giống ghét. Y đối với nàng thế nào? Nàng có làm gì không đúng? Nàng càng lúc càng đoán không ra. Quả nhiên, vướng vào trong tình cảm, ai cũng không thể thông minh như lúc mình đứng ngoài cuộc.

Trương gia công tử dư quang khoé mắt khẽ nhìn Chu Lam, nàng không để ý đến y nữa. Ngón tay nắm chặt vạt áo, Trương gia công tử cảm thấy trong lòng rất khó chịu, y cũng không phải không muốn nàng chạm vào, chỉ là khi đó, gương mặt ghê tởm ban đầu của nàng thật sự khiến y rất sợ hãi. Y gần như theo phản xạ né tránh, tránh thoát xong, y mới áy náy ảo não, y thật sự không biết giải thích cảm giác của mình thế nào cho nàng hiểu? Nương tử có phải đang cảm thấy y không thích nàng hay không? Đôi mắt Trương gia công tử đỏ ửng, muốn khóc không dám khóc.

Đến khi xe ngựa của Trương gia đi khuất, một chiếc xe ngựa khác từ trong hẻm đi ra.

Người đánh xe là một nữ tử thân hình cao lớn, mặt mày lại vô cùng bình phàm, nàng kéo vành nón lá rất thấp, không để người khác chú ý đến ánh mắt lạnh lùng sát khí của mình.

"Đã xong việc?"

Một giọng nói khàn khàn từ trong xe ngựa truyền đến.

"A Tam nói đại phu đã thành công lừa gạt những người đó."

Người trong xe im lặng một lát, nhớ đến bản thân bị nữ nhân to gan kia hạ thuốc, bất đắc dĩ bên người chỉ có một ám vệ, chỉ có thể núp vào một tiểu viện của thương hộ, không ngờ trong phòng lại có một nam nô, ám vệ gõ nam nô ngất xỉu rồi rời đi lấy thuốc giải, bản thân ngồi chờ trên giường. Không đầy một lát lại nghe tiếng chân người bước đến. Là nữ nhân. Vốn tưởng người đến không thiện, sau đó mọi chuyện diễn ra lại hoàn toàn đổi mới suy nghĩ về nữ nhân trong lòng Dư thế nữ.

"Ta xem nàng rất tà môn. Điều tra thật kỹ về nàng cho ta."

Nữ tử cúi đầu xưng vâng.

"Đi thôi."

Nữ tử được lệnh, lập tức đánh xe, gió lạnh thổi qua thành xe, màn cửa nhỏ hơi phất lên, lộ ra một gương mặt xinh đẹp, thư hùng mặc biện. Nếu Chu Lam nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra mỹ nhân này là ai.

"Thiếu phu nhân, Đại công tử. Đã tới rồi."

Nữ gia đinh thu nắm dây cương ngựa, giọng nói rõ to vang lên. Chu Lam vừa rồi dựa dựa, cơn bùn ngủ liền từ từ kéo đến, còn chưa kịp nằm Xuân Thu đại mộng đã bị gia đinh làm cái hết hồn, ngồi thẳng dậy, nàng đưa tay che miệng ngáp dài một hơi rồi mới lọ mọ đi xuống. Uể oải, không chút khí phách nữ tử, hoàn toàn là dáng vẻ thức khuya đánh bạc tầm hoan, thiếu ngủ lờ đờ.

"Tiểu tức của Trương tỷ thật khác biệt a."

Một bà tử ăn mặc một thân lụa là gấm vóc đứng trước cửa Trương phủ nói. Thì ra có nhóm gia chủ có giao tình làm ăn đến Trương phủ nói chuyện hỏi thăm, canh ngày hôm nay đã qua ngày đi thỉnh an các trưởng bối, bọn họ rảnh rỗi liền muốn xem một cái mặt, xem nữ tử gả cho nhi tử của Trương viên ngoại là hình dáng ra sao. Không ngờ bởi vì Diệp Khê liên tục ngất xỉu, khi bọn họ đến thì người đã đi, vốn tưởng hôm nay sẽ không gặp được, bọn họ đang chuẩn bị trở về lại trùng hợp nhìn thấy xe ngựa có tiêu ký của Trương viên ngoại, có thể ngồi trên xe ngựa này, chắc chắn là hai phu thê Trương hiền chất.

Trương viên ngoại vốn còn đang thở phào một hơi lập tức bị nghẹn lại. Thứ hỗn trướng đó không gặp mới tốt, ở đây đều là gia chủ làm ăn lớn, cái miệng của nàng mà há ra thì toàn lông chó, lỡ như đắc tội với một trong số những người này, xem bà có lột da nàng không thể.

Trương viên ngoại nhìn cái dáng vẻ của Diệp Khê, lại nghe Chu gia chủ cười nói, bà chỉ có thể nói lời giải vây cho nàng.

"Không dấu gì các tỷ muội, Diệp Khê nàng ta vừa mới bệnh nặng mới khỏi. Cho nên sắc mặt thật không tốt."

Ba người Chu, Phạm, Dương đều gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải.

Lúc này, Chu Lam và Trương gia công tử cũng xuống xe đi đến. Dáng người Diệp Khê không tệ, quang đứng xem cũng cao lớn, mặt không nói gì liền có chút tuấn.

"Tiểu tức thật sự cao nha. Không tệ không tệ."

Phạm gia chủ dáng người thấp bé, rất thích nữ tử cao lớn, bà cười cười gật đầu nhìn Chu Lam.

"Các vị tỷ tỷ mỹ nhân từ đâu đến. Khen tiểu muội như vậy thật khiến người ta ngại ngùng."

Có người khen, Chu Lam liền tươi cười xán lạn đi đến bên người Phạm, Chu, Dương ba vị gia chủ, mở miệng là xưng tỷ muội. Hoàn toàn không thấy sắc mặt đen sì của Trương viên ngoại.

Mấy vị gia chủ cũng là người kỳ ba, lần đầu tiên có người khen mấy bà như vậy, lại thấy Diệp Khê xưng mình tỷ tỷ, lập tức đưa tay sờ sờ mặt cười.

"Chúng ta đã hơn bốn mươi, tỷ tỷ mỹ nhân cái gì."

Chu Lam có chút trợn tròn mắt, không thể tin nói.

"Các vị tỷ tỷ mỹ nhân lừa muội đi, nhìn làn da căng bóng này, không chút nếp nhăn, như mẫu thân của muội đây mới đúng là hơn bốn mươi."

Gân xanh trên trán Trương viên ngoại giật bừng bừng, muốn quát nàng lại kiêng kỵ các vị gia chủ ở đây, kìm nén cơn tức khiến sắc mặt bà thật sự càng thêm nhăn nhó già nua.

Chu, Phạm, Dương ba vị gia chủ theo câu nói của Chu Lam nhìn qua Trương viên ngoại, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy lời của Chu Lam rất có lý, bọn họ quả nhiên vẫn còn rất trẻ, người ít tuổi hơn Trương viên ngoại không nói, người lớn tuổi hơn bà thì càng xem Chu Lam càng thấy thuận mắt. Ba người nói nói cười cười với nàng, đến cuối cùng, thành ra giống như Chu Lam mới là chủ nhà, mời bọn họ ở lại ăn cơm, bọn họ đã sớm ăn, chỉ có thể tiếc nuối từ chối, khi rời đi, Chu Lam và Trương gia công tử đều nhận được hồng bao nặng trĩu từ ba vị gia chủ.

- ---

Tiểu kịch trường:

Chu Lam: Lần này ta dỗ bà vị gia chủ vui như vậy, mẹ chồng chắc chắn sẽ cảm thấy ta là con dâu tốt.*(^O^)*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.