Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 23: Cho làm con thừa tự



Dưới thành Hà Diện ánh trăng chiếu sáng, thoạt nhìn đặc biệt xinh đẹp. Tiểu thủ lĩnh ngồi đối diện Tô Vãn thần sắc khó hiểu nhíu mi: "Vì sao ngươi muốn cứu ta, muốn Hà cầu hả? Người ta nói người Trung Nguyên gian trá, ta không tin ngươi lại tốt như vậy "

Tô Vãn đầy ý cười lên tiếng, "Đúng rồi! Tô Vãn ta thực không phải người tốt, hơn nữa là một người hoàn toàn gian xảo. Ta cứu ngươi, là muốn đem ngươi thu hồi để mình dùng."

Vĩ Thác nghe vậy, giống như nghe được chuyện hài buồn cười, "Ta đã sớm nghe nói nữ tử Trung Nguyên có tập võ, nhưng Vĩ Thác ta thật không tin, một tiểu nữ tử nhu nhược như thế mà lại có thể đánh đồng với một nam tử hán như ta."

"Chậc chậc, khiêu khích như vậy có ý tứ gì đây. Ta chỉ xài tâm kế, ngươi thì đã sao, đã sớm nằm trong phạm vi tính kế của ta. Không ngoài sở liệu của ta, nếu bây giờ ngươi vận công, có thể cảm giác được hoàn toàn không thể vận khí, bởi vì trong cơ thể ngươi đã trúng dược vật của bổn tiểu thư. Nếu như ngươi không ngoan ngoãn nghe lời, hì hì... Hậu quả, biết chưa?" Tô Vãn hạ mắt dựa vào thuyền, uyển chuyển tươi cười, sóng mắt lưu chuyển, kinh diễm tuyệt sắc.

Vĩ Thác sắc mặt kinh hãi, ngồi xuống vận nội lực, lại phát hiện quả nhiên như lời của Tô Vãn, kích động chỉ vào mũi nàng nói: "Cái nữ tử Trung Nguyên gian trá này, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Thế nào? À! Ngoan ngoãn đem râu xồm xoàm này cạo xuống a!" Khi nói chuyện, Tô Vãn không để ý lễ tiết tiến lên, cầm chủy thủ, xoẹt xoẹt cạo râu ria xồm xoàm của Vĩ Thác xuống.(Ari:Haha..chị Vãn thật là cường..chưa có sự đồng ý mà đã xoẹt xoẹt rồi :)) )

"À há...Cũng không tệ lắm nha! Ngươi để râu thật xấu, sẽ mất hết mặt mũi của ta, như thế sẽ uổng phí tâm ý bổn tiểu thư." Tô Vãn nâng tay lên, vui sướng nhìn thành quả chính mình.

Vĩ Thác kinh hoảng muốn tìm hồ nước đến xem bộ dáng của mình, Tô Vãn nhanh nhẹn túm quần áo hắn, "Xem ở chỗ này."

Tô Vãn giơ lên cao lăng kính ( aka gương ), khi Vĩ Thác nhìn thấy mình, cơ hồ thiếu chút nữa thét chói tai, "Thế này cùng với tiểu bạch kiểm có gì khác nhau, Tô Vãn, ngươi cái con a đầu này rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Ngoan ngoãn đi, về sau ngươi tên là Tiếu Bạch, Vĩ Thác cái gì nghe ghê tởm muốn chết, vừa nghe là biết người bên ngoài. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi là phó môn chủ của Ám Dạ Môn của ta." Tô Vãn gian trá cười, vỗ vỗ khuôn mặt Tiếu Bạch, tao nhã nói.

Tiếu Bạch hoảng sợ lui ra phía sau mấy bước, hắn chưa từng bị nữ tử chạm qua, không ngừng vỗ vỗ hai má, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thật sự không biết thẹn à!"(Ari: Các bạn hãy tưởng tượng một bé tiểu thụ mà vỗ má thì đối với các bạn hủ sẽ ntn…hắc hắc*cười nham hiểm*

"ĐM! Ngươi một đại nam nhân mà lại nhăn nhó như vậy, cùng với đàn bà không khác gì nhau cả, Cái gì mà thân hay bất thân, vừa rồi lúc tỷ tỷ cứu ngươi ra, trên người ngươi có chỗ nào không bị ta sờ qua! Ta nói cho ngươi biết , ngươi lại kêu nữa, ta trực tiếp đem ngươi XXX." Tô Vãn không hề để ý hình tượng vén hai chân, híp lại hai mắt, áp chế nói. (Sally: haha chị cũng quá xảo trá rồi)

Tiếu Bạch vừa nghe, sợ hãi vây quanh thân thể mình, hỏi: "Cái gì Ám Dạ Môn, ta chưa từng nghe qua có môn phái này."

"Bổn tiểu thư mới lập, ta là môn chủ, ngươi là phó. Cho ngươi mặt mũi rồi đó, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, có việc, ta sẽ tự mình tìm ngươi. Cầm bản đồ và bạc này, hảo hảo để ý Ám Dạ Môn cho ta. Đừng mơ mang mà bỏ trốn, phải biết rằng ta không gì không làm được đó nha." Tô Vãn cảnh cáo nhéo mũi hắn, gần gũi cười nói.

Mặt Tiếu Bạch nhất thời đỏ bừng, trên người Tô Vãn có hương vị độc đáo cơ hồ có thể hoàn toàn mê hoặc thần trí hắn, cỡ nào lại có nử tử quyết đoán như vậy, không câu nệ tiểu tiết!

Lúc lấy lại tinh thần, đã thấy Tô Vãn thả người nhảy xuống hồ, giống một mỹ nhân ngư, lưu động trong hồ, phiêu nhiêu, dáng người tuyệt đẹp, sợi tóc hòa vào nước, một loại mị hoặc chết người.

Hắn hoàn toàn giật mình tại chỗ...

Nữ tử này là cỡ nào kinh người.

...

Tô Vãn trở lại tướng quân phủ, lập tức Tương Tư chuẩn bị nước tắm, ngâm người đến gần bình minh, lúc này mới đứng lên, tiến vào ổ chăn ngủ ngọt ngào, đồng thời phân phó: "Không có chuyện lớn gì thì không đến quấy rầy bổn tiểu thư, trừ phi lão cha ta chết."

Tương Tư nhất thời cứng đờ, tiểu thư này nửa đêm đi ăn trộm gà, cư nhiên ướt sũng trở về. Thế nhưng lại nói ra lời nói đại nghịch như vậy, vị tiểu thư này rất đặc biệt, thật đúng là không giống với tưởng tượng của mình.

Mặt trời lên cao, Tô Vãn từ mộng đẹp thức dậy.

Rửa mặt xong, ngồi ở đại sảnh, Lâu Thương Trạch nhìn bộ dáng tinh thần của nàng không tốt, tự nhiên biết nàng tối hôm qua đi đâu làm gì, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nàng lập tức hiểu được, sửa sang lại tinh thần, vẻ mặt mỉm cười.

"Mẫu thân Lâu Vãn qua đời đã lâu, qua cân nhắc, ta quyết định cho Lâu Vãn cho làm con thừa tự của Ôn Bội, đồng thời hủy bỏ cấm túc của đại phu nhân, cho phép cùng nhị phu nhân quản chuyện trong nhà. Đại phu nhân quản việc lớn nhỏ trong nhà, nhị phu nhân xử lý thu chi là tốt rồi. Chuyện như lần trước, bản tướng quân không muốn nhìn thấy chuyện như vậy lần nữa phát sinh, nếu không tự gánh chịu hậu quả..." Một chưởng nặng nề đánh xuống mặt bàn đàn hương, cảnh cáo này khiến tất cả mọi người nhịn không được run lên.

Nhị phu nhân Ôn thị lập tức tiến lên nói: "Thiếp thân đã biết, tướng quân không cần để tâm nữa" Nàng vừa dứt lời, Tô Vãn nói tiếp, "Phụ thân đại nhân, nếu không có việc gì, Vãn Vãn cùng với mẫu thân xin trở về phòng."

Khóe miệng Lâu Thương Trạch hơi kéo kéo, nha đầu kia thật sự là muốn leo lên đầu người ta, đạm mạc phất phất tay: "Tan họp đi, chuyện cho Vãn Vãn làm con thừa tự, dựa theo lễ tiết xử lý."

"Vâng, tướng quân."

Tô Vãn vui vẻ từ đại sảnh đi đến hậu viện, vô cùng thân thiết lôi kéo tay Nhị phu nhân Ôn thị: "Mẫu thân thấy không, ta đã nói chỗ phụ thân là không thành vấn đề, về sau ta còn có mẫu thân. Đúng rồi, đệ đệ kia của ta đâu?"

"Lúc này đang học với lão phu tử." Nhị phu nhân luôn giữ vẻ mặt ôn hòa, trong giọng nói lộ ra sự bình tĩnh, còn có một tia vui sướng. Nha đầu kia quả nhiên là có bản lĩnh, cho làm con thừa tự của nàng, bảo vệ vị trí chủ mẫu của nàng, về sau đại phu nhân sẽ không làm khó dễ nàng nữa.

Tô Vãn thở dài một tiếng, cùng nhị phu nhân trở lại Hoàn Bội viện, đi đến tư thục đi nhìn tam thiếu gia Lâu Triệt, năm nay mới tám tuổi, nhưng ánh mắt đã có bảy phần tương tự với Lâu Thương Trạch.

Đoan chính ngồi trên bàn học, tiểu bộ dáng kia thật sự càng nhìn càng khiến cho người thích, tính tình hắn cùng mẫu thân không khác nhau lắm, thâm trầm nội liễm, tám tuổi còn nhỏ như vậy đã biết nhu thuận, khiến cho Lâu Thương Trạch rất vui mừng.

Chỉ là không có tập võ...

Ở thế giới này, không tập võ, chẳng phải là tự tìm đường chết sao.

Nhìn thấy đã đến giờ nghỉ ngơi, Tô Vãn tiêu sái đi vào, ngồi vào trước mặt Lâu Triệt, nó thấy nàng, đứng dậy, cung kính làm lễ: "Bái kiến tỷ tỷ..."

Tô Vãn lập tức đỡ lấy nó, đưa nó ngồi xuống ghế, nghiêng đầu hỏi: "Tiểu Triệt, em thích học kinh thư sao?"

"Dạ... Tuy rằng phụ thân đại nhân không thích Triệt xem kinh thư, nhưng Triệt thích, hơn nữa tri thức nằm trong đầu, vĩnh viễn sẽ không mất đi." Lâu Triệt nhẹ nhàng đem bộ sách khép lại, vuốt cằm nghiêm mặt nói.(Mặc dù đọc sách rất tốt nhưng Ari sợ rằng bé sẽ trờ thành ông cụ non a~Ta thích bé như Tiểu Bảo của ta cơ)

Tô Vãn à một tiếng, kéo tay nhỏ bé của Lâu Triệt qua, nhéo nhéo khuôn mặt nó: Có người muốn khi dễ em thì em biết làm sao bây giờ?"

Lâu Triệt chần chờ cúi đầu, "Mẫu thân nói, thế sự phức tạp, dây dưa vào là tự tìm phiền não, không bằng làm người nhàn nhã."

Tô Vãn nghe được như thế, tâm động một chút, tựa hồ nước cờ này nàng đi sai lầm rồi, nàng kết thân với Nhị phu nhân, Đại phu nhân ngày xưa vốn đã đối địch với mình, hiện tại chắc là càng thêm thâm rồi.(Cái này chắc ý bạn edit là thêm hận thù tỷ ý hơn):))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.