Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 39: A chích bỏ nhà đi bụi



Tô Vãn tỉnh dậy, nhìn thấy trường bào trên thân thể mình, nàng liền cử động thân thể, muốn đứng lên. Kết quả, nàng phát hiện chân hoàn toàn tê dại, không thể đứng nổi, thân thể nặng nề ngã lại trên ghế. Việt Băng Li từ ngoài đi vào, thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng khẽ cười:” Chân đã tê rần rồi, đừng nhúc nhích…”

Việt Băng Li trên mặt đầy cưng chìu ngồi xổm trước mặt nàng. Thời điểm hắn định tháo giày thêu, muốn thay nàng xoa chân, Tô Vãn đã bắt lấy tay hắn:” Để ta tự làm, chuyện như vậy sao có thể làm phiền vương gia.”

Việt Băng Li không ngẩng đầu, vẫn giúp nàng dịu dàng xoa bóp, đồng thời nói:” Vãn Vãn, việc ngươi trong ngày đại hôn bị ám sát, bổn vương nhất định thay ngươi làm chủ. Ngươi không được tự tiện hành động, được chứ?”

Tô Vãn nghe vậy, khó miệng tươi cười có chút chế giễu:” Vương gia, to và ngươi trong lòng đều biết chuyện này là do ai làm. Ngươi làm sao xử lý? Vãn Vãn có năng lực đó sao? Dù thế nào, nàng cũng là người cầm quyền cao cao tại thượng, điều Vãn Vãn có thể làm chẳng qua là nuốt rang nanh bị gãy vào trong bụng mà thôi.”

Việt Băng Ly nghe Tô Vãn nói, chậm rãi ngẩng đầu:” Vãn Vãn, thật có lỗi, khiến ngươi chịu khổ. Bổn vương đáp ứng ngươi, về sau những chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh. Mặc kệ ngươi đi đâu, bổn vương cũng sẽ đi theo.”

Tô Vãn cảm thấy lông tơ toàn thân mình đều dựng thẳng lên. Lời kịch như vậy nàng là lần đầu nghe thấy, cũng hơi cảm động, nhưng phần lớn là không thích ứng được. Nàng cúi người gỡ từng ngón tay hắn ra, môi hồng mở miệng:” Vãn Vãn đến là để cảm ơn nho thủy tinh của vương gia, quả thực rất ngọt. Thật không ngờ Nam chiếu quốc gì đó lại có mỹ thực nhưu vậy.”

Việt Băng Li tao nhã gật đầu, phút chốc lại duỗi thẳng tay ôm lấy Tô Vãn vào lòng, bá đạo nói:” Vãn Vãn, nàng là đích thê của bổn vương, bổn vương có gì đều sẽ cho nàng.”

“Thật sao? Vậy Vương gia có thể cho Vãn Vãn hàn băng kiếm chém sắt như chém bùn đang treo trên tường kia không?” Tô Vãn chuyển mắt chăm chú nhìn hàn băng kiếm. Nàng đối với binh khí hiểu biết cũng nhiều, nhưng vũ khí cổ đại thì lại ít một chút.

Việt Băng Li không chút do dự, gỡ hàn băng kiếm xuống:” Cái này bổn vương tặng cho Vãn Vãn.”

Tô Vãn vui sướng cầm lấy kiếm thưởng thức. Bỗng nhiên, nàng rút kiếm ra nhắm thẳng vào cổ Việt Băng Li, mắt híp lại:” Vương gia, ngươi nói kiếm này có thể đam thủng yết hầu của ngươi không?”

“Nếu là đâm trúng yếu hầu của bổn vương thì Vãn Vãn phải thành quả phụ rồi, một nữ tử tốt đẹp như thế cả đời lại thê lương cô độc. Bổn vương chắc chắn phải bảo vệ màng mình thật tốt để cả đời làm bạn bên người Vãn Vãn.” Việt Băng Li không một chút khiếp sợ bước tới bên cjanh Tô Vãn, ghé vào tai nàng nói nhỏ.

Tô Vãn theo bản năng lui qua bên trái vài bước “Vương gia không đáp ứng làm vật thí nghiệm vì Vãn Vãn phải tìm người khác vậy.” Lời nói còn chưa dứt, nàng đã ngồi xuống chuẩn bị hướng về phía A Chích:” Tiểu A Chích, mượn ngươi dùng một chút.”

A Chích nhất thời hoảng sợ kêu to:” Tô Vãn, ngươi là đồ biến thái, đại biến thái! THanh kiếm này chỉ cần đâm thủng da thịt thì máu sẽ chảy không ngừng! Ngươi không thể làm vậy với ta, ta chính là thần thú cao quý….”

“Chậc chậc, ngươi ngoan ngoãn một chút, đừng lộn xộn. Nếu không…” Đáy mắt nàng sâu thẳm, túm lấy cái đuôi của A Chích, trường kiếm khẽ nhấc, xoạt một cái, lông trắng như tuyết rơi xuống đất. Cái đuôi xinh đẹp cứ như vậy trụi lủi hiện ra trước mặt hai người.

Việt Băng Ly đầu đầy hắc tuyến. Tâm tư tiểu thê tử ngày càng khó đoán. Thanh kiếm hắn yêu thích nàng lại cầm đi cạo lông hồ ly.

A Chích quay đầu thấy cái đuôi trụi lủi của mình thì khóc gào thét như gặp quỷ. Giọng nức nở cùng âm thanh thống khổ kia, cả đôi mắt nhỏ nữa, nhìn thế nào cũng thật vô tội.

Việt Băng Li cười ra tiếng, ôm lấy A Chích đang ngồi trên mặt đất, khẽ vuốt đầu nhỏ của nó:” A Chích, lông rụng đi sau này mọc lại sẽ mềm mại, rực rỡ hơn. Cái này gọi là tre già măng mọc đó.”

Tô Vãn gật đầu:” Đúng, lời này của vương gia mười phần kỳ diệu. Nhóc con ngươi còn không mau tạ ơn vương gia.”

A Chích cuộn mình nằm trong ngực Việt Băng Ly, thân thể nhỏ bé hơi run rẩy, bộ dạng vô cùng oan ức vô cùng đáng thương. Chỉ có Tô Vãn biết, nhóc con này chỉ có trước mặt Việt Băng Li mới làm bộ dạng đáng thương này. Chuyện bán đứng tự tôn này cũng chỉ có mỗi con thần thú cao quý nó là chịu làm.

Một phen khôi hài bên trong cứ thế chấm dứt.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ quý phủ là một mảnh sung sướng. Ai nấy nhìn thấy cái đuôi trụi lủi của a chích đều che miệng cười trộm. Nó như con gà trống phát hỏ, móng vuốt nhỏ báu lại một chỗ, gào thét chói tai. Đồng thời nó còn khiến búi tóc của vài tỳ nữ hổn loạn, thậm chí rụng xuống đất nữa.

Tương Tư cùng Thủy Nguyệt nói nửa ngày cũng không làm gì được. Vốn là có mang theo dây lắc, nhưng do tỳ nữ cứ đùa như vậy nên nó nổi thú tính cắn đứt luôn.

Tô Vãn ngồi một bên xem náo nhiệt, cuối cùng thấy ngày càng ồn à, nàng không im lặng nữa mà rút trường kiếm ra, mỉm cười:” A chích, ngươi là muốn Vương phi nương nương Vặt – trụi – lủi ngươi sao? Nếu muốn thì cứ tiếp tục, nếu không thì ngoan ngoãn theo ta uống rượu!”

A chích khinh thường nghiên đầu, trừng mắt nhìn Tô Vãn, tính tình bướng bĩnh:” Tô Vãn, nữ nhân biến thái, ta tuyệt giao với ngươi! Cái gì rượu ngon món ngon chứ, đừng hoàng mua chuộc ta, ta mặc kệ! Sayonara!” Dứt lời, nó lập tức nhảy lên cây đại thụ trong vườn, rời khỏi đại viện Vương phủ.

Tương Tư và Thủy Nghiệt thấy vậy thì có chút sốt ruột nhìn Tô Vãn:” Nương nương, chuyện này…”

Tô Vãn lẳng lặng nhìn A Chích rời đi, cảm xúc trên mặt bình tĩnh khiến người ta không hiểu nàng đang nghĩ gì, càng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Việt Băng Li đi vào vườn, ho nhẹ một tiếng, phất tay bảo mọi người rời đi.

“Tả Diễm, phái người đi tìm A Chích.” Việt Băng Li lạnh giọng phân phó. Nhưng ngay sau đó, Tô Vãn cắt lời:”Không cần tìm, nó muốn về tự nhiên sẽ về. Nếu nó không muốn về, ngươi có tìm cũng không được.”

Nàng rõ ràng để ý tới A Chích, nhưng tính tình quá mạnh mẽ nên không muốn thừa nhận. Nàng là điển hình cho loại nữ tử dù trời sập cũng không cúi đầu. Việt Băng Li đi tới bên nàng, lấy cây trâm cài đầu của nàng xuống, một đầu tóc đen bungra.

Tô Vãn không cự tuyệt, cũng không nói chuyện, bình tĩnh nhắm mắt lại. Trước mắt nàng đều là ánh mắt phẫn nộ của A Chích. Nàng đùa quá trớn sao? Nhóc này như thế nào liền bỏ nhà đi, chuyện này không nhỏ rời. Bình thường nó không phải thích nhất là bán manh sao?? (Chỗ này mình không hiểu lắm)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.