Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 74



Chương 74.1

Khói mù tràn ngập, tiếng khóc anh anh, một bộ áo bào trắng tung bay, Tô Vãn đứng yên bên cạnh Việt Băng Ly, mắt thấy dân chúng bệnh nặng được che đậy đưa vào trong hố lớn để hỏa táng. Chung quanh thân nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Tô Vãn gặp qua không ít tử vong, đối với cái loại sinh ly tử biệt này cũng ít thấy, trong lòng không khỏi có chút xúc động.

Việt Băng Ly cầm tay nàng thật chặt: “Nơi này gió lớn, nàng trở về trước đi thôi.”

“Không có sao ...” Tô Vãn quay đầu cười tươi xinh đẹp, trong mắt cũng kiên định như vậy. Việt Băng Ly biết tính tình của nàng, cũng nói cái gì nữa, tay che hai mắt của nàng, không muốn để cho nàng thấy cảnh máu tanh như vậy. Một khắc kia, Tô Vãn đang suy nghĩ, Việt Băng Ly biết nương tử của mình là một sát thủ, sẽ có phản ứng như thế nào? Không hiểu ... Có chuyện không nhất định phải nói cho đối phương biết. Hoặc không biết, mới tốt.

Xử lý tốt tất cả các thi thể, trở lại huyện nha, Tô Vãn đến bên sảnh cùng mấy vị đại phu nghiên cứu chuyện bệnh dịch. Đồng thời tự mình sắc thuốc, mấy vị đại phu thụ sủng nhược kinh nhìn Tô Vãn: “Vương phi nương nương, những chuyện này để chúng ta làm đi. Ngài mang thai sáu tháng, hành động bất tiện.”

“Không ngại, ta ngồi ở chỗ đó, không động đậy cũng rất nhàm chán. Hơn nữa còn có Thủy Nguyệt giúp đỡ ta, ta sẽ không mệt mỏi. Yên tâm đi. Đúng rồi, bây giờ triệu chứng nghiên cứu ra được sao?” Tô Vãn đổi quần áo ngắn, đặc biệt tùy ý, dáng vẻ hoàn toàn không thay đổi, thân thiện không có chút nghi ngờ.

Mấy vị đại phu thấy Tô Vãn có hứng thú, lại khiêm tốn, liền tận tâm tận lực nghiên cứu thuốc, đồng thời mang theo Tô Vãn cùng nhau học tập. Trước kia nàng luôn nghiên cứu thuốc giết người, bây giờ nghiên cứu thuốc cứu người, thật là chuyện buồn cười. Trời xanh, ngươi cho ta cơ hội chuộc tội sao? Ha ha...

Sáng sớm ngày thứ hai Lĩnh thành đã đến tiếp viện, Việt Băng Ly còn viết một lá thư hồi kinh bẩm rõ tình huống. Lúc Việt Huyền Tẫn nhận được thư, chân mày cau nhẹ, vô cùng tức giận, đồng thời lập tức chi tiền đến Thất Nguyệt thành cứu vớt dân chúng đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Trong Ngưng Hoàn cung, Lâu Nghiên nghe được chuyện Tô Vãn và Việt Băng Ly bị vây trong ôn dịch ở Thất Nguyệt thành, nàng một người ngồi lẳng lặng trước bàn nhỏ, ngây ngô cả một buổi chiều, trà trong tay nguội lạnh lại đổi. Yên La ở bên tai nói gì đó, nàng đều không đáp lại.

Khi nha hoàn thiếp thân của Lâm phi nương nương tới đây truyền lời, nói là Lâm phi nương nương mời Nghiên phi đi trong cung ngồi một chút, tán ngẫu việc nhà. Yên La vén rèm đi vào: “Nương nương, ngài cùng Lâm phi không có nửa điểm giao tình, phải đi đến sao? Bâygiờ nàng mang thai sáu tháng, biết được ngài được ân sủng nồng đậm, cho nên cũng nịnh bợ.”

Lâu Nghiên lạnh nhạt quét mắt một vòng yên La, cuối cùng gật đầu: “Thu thập một chút, đi đi.”

“Dạ, nương nương ...”

Lúc tới Bích Lâm cung của Lâm phi, xa xa liền thấy cô cô chủ sự trong cung đứng ở cửa nghênh đón, đồng thời hề hề thần bí dẫn nàng đi vào trong ngồi xuống. Bước vào phía trong, mới nhìn đến lười nhác, đẫy đà Lâm phi.

Bình tĩnh ngồi xuống, Lâm phi cười duyên dáng như hoa: “Nghiêm muội vào cung nhiều ngày, tỷ tỷ không đi bái phỏng thật là thất lễ, sớm nghe nói về Nghiêm muội muội mỹ lệ khuynh thành, cùng Việt Vương phi có mấy phần tương tự.”

“Việt Vương phi cùng muội muội chính là cùng cha, tự nhiên là có mấy phần giống nhau. Lâm tỷ tỷ đang mang bầu cũng biết được chuyện bên ngoài, thật là việc chính là mang thai mà hai phía cũng quản.” Lâu Nghiên không biết nữ nhân trước mặt này có chủ ý gì, tự nhiên cũng muốn đề phòng khắp nơi, nàng ăn quá nhiều thua thiệt rồi.

Lâm phi gật đầu, hướng về phía cô cô bên cạnh cho một ánh mắt, nàng ta hiểu ý nói: “Nghiên phi nương nương, không biết có thể cho Yên La cô nương cùng giúp nô tỳ đi Ngự thiện phòng chuẩn bị cho hai vị chủ tử chút điểm tâm hay không?”

Lâu Nghiên nhìn Yên La gật một cái, hai người mới từ bên trong điện đi ra ngoài.

Cả Hỉ Khánh, còn lại mùi hương đặc biệt trong nội đường cũng chỉ còn lại có Lâu Nghiên cùng Lâm phi hai người, nàng miễn cưỡng ngước mắt nói: “Mọi người đều nói Lâu gia là tướng môn, sinh nữ nhi tính tình thẳng thắn, đã sớm nghe Lâu đại tiểu thư cũng là một người như thế, thỉnh thoảng theo Tướng quân ra chiến trường. Nhưng không để cho người người nghĩ đến chính là, đến nơi hậu cung này, lại khắp nơi bị người gạt bỏ. Những người đó thích lo chuyện bao đồng tự cho là đúng, chuyện hậu cung và nàng ta có quan hệ gì, lại luôn thích đi chen vào một chân. Nhức đầu ...”

Lâu Nghiên làm sao không biết nàng ta nói tới ai, Lâu Vãn giúp Phượng Vân Nhi, tự nhiên sẽ đắc tội Lâm phi. Tất nhiên sẽ có cảnh tượng ngày hôm nay, nghĩ tới đây, cười nói: “Không biết rõ Lâm tỷ tỷ nói những lời này có ý gì, rốt cuộc là người nào không hiểu chuyện, đắc tội với ngài.”

Lâm phi nghe được lời của Lâu Nghiên, hơi run sợ, thật không có nghĩ đến cái nữ nhân lại lập tức thông minh như vậy. Bất quá, nàng quá coi thường nàng ta, có thể lần nữa được ân sủng, tuyệt đối không thể nào là Lâu Nghiên ngu xuẩn trước kia. Nàng có ý nghĩ quá đơn giản rồi...

Bàn tay dưới váy dài lô ra cầm tay Lâu Nghiên thật chặt, từng chữ từng câu, ánh mắt nhẹ chuyển: “Chúng ta hãy thật chặt cùng một chỗ, bởi vì chúng ta có cchung một kẻ thù, ngươi biết Phượng Vân Nhi mặc dù chưởng quản chuyện hậu cung, nhưng nàng ta có thể làm chủ bao nhiêu, phần lớn mọi chuyện Thái hậu đang làm chủ, chúng ta muốn chính mình làm chủ. Hiểu chưa?”

Lâu Nghiên nghe xong, âm thầm cười lạnh, nữ nhân này thật sự có một trái tim độc ác, đang mang hài tử lại cũng có dã tâm như vậy, lại muốn lợi dụng nàng, ha ha ...

Nhìn vẻ mặt Lâu Nghiên bình tĩnh như thường, lòng Lâm phi có chút thấp thỏm, nhưng đã đến loại trình độ này, nàng nhất định đi về phía trước, dụ dỗ cái nữ nhân này, nếu không long chủng của nàng cũng không bảo vệ được nàng.

“Lâm tỷ tỷ, Thái hậu vẫn luôn luôn đối đãi tốt với ta. Về phần Lâu tứ muội muội của ta, nàng ta là phi tử của Vương phủ, không có bao nhiên quan hệ với chúng ta, ta chỉ muốn yên lặng sống. Hiện tại nàng ta đang vì quốc gia ra sức, Thất Nguyệt thành phát bệnh dịch, bụng nàng ta đã to vẫn không quên bảo vệ dân chúng, chúng ta không nên nhỏ mọn như vậy, rộng rãi một chút, không phải rất tốt sao? Canh giờ không còn sớm, muội muội cũng muốn hồi cung chuẩn bị cho hoàng thượng tắm rửa.”

Lâm phi nhìn bóng lưng Lâu Nghiên, cẩn thận cân nhắc câu nói vừa rồi, ôn dịch, phụ nữ có thai, tử thi ...

Nàng tự hồ lại nghĩ tới cái gì?

Trong đáy mắt xẹt qua một chút ngoan ý, nàng nhất định đem Lâu Nghiên kéo chung lên một thuyền, đến lúc đó nàng ta phải trở thành con cờ trong tay mình, bởi vì nàng ta là cá nằm trên thớt. Ha ha ... Hậu cũng này sớm muộn cũng sẽ là thiên hạ của nàng.

Lâu Nghiên cùng Yên La đi ở trên đường thật dài, Yên La có chút không hiểu nhìn chằm chằm Lâu Nghiên hỏi: “Nương nương, hiện tại ngài ân sủng hậu ccung, vì sao còn có bộ dạng đăm chiêu ủ dột?”

Lâu Nghiên quay đầu nhìn Yên La, lay nhẹ tay: “Ngươi sẽ không hiểu.” Thì sẽ không có người hiểu. Tâm tình của nàng bây giờ phức tạp đến cỡ nào, nàng thử laoij bỏ âm thầm, tính toán người khác. Thế nhưng cũng không vui mừng, giống như người một khi tỉnh táo, sẽ phát hiện mình đặt mình vào trong bụi gai, mỗi từng bước đi, cũng sẽ bị ghim đến thương tích khắp mình.

Lâu Nghiên thật rất bội phục Tô Vãn, có thể thể tự nhiên ở trong bụi gai, hơn nữa cũng không bị bụi gai làm tổn thương, còn có thể nở ra đóa hoa của mình. Bây giờ đối với nàng, như là không còn hận, mà là một laoij cảm giác không thể diaanx tả bằng từ. Nhưng các nàng tuyệt đối không thể nào trở thành bằng hữu.

Chương 74.2

Thất Nguyệt thành.

Gió thu xào xạc, lá vàng rơi rụng tung bay càng ngày càng nhiều, Tô Vãn một bộ áo dài trắng đứng trước cửa sổ, cả đại phủ huyện nha chưa từng có một khắc yên tĩnh. Tiếng khóc ở bên tai chưa từng gián đoạn qua ...

Đại bộ phận bệnh nhân bị cách ly, thân thể hình như càng ngày càng không xong, hoàn toàn mất đi lòng tin với cuộc sống. Người nhà ở bên ngoài thấp thỏm qua ngày, người ngã bệnh, hoàn toàn tuyệt vọng ở bên trong chờ chết.

Mấy vị đại phu bể đầu sứt trán, thậm chí có người bị nhiễm bệnh dịch, bị mang vào khu cách ly. Tô Vãn ở thế kỷ 21 đã xem qua cảnh tượng như vậy, nhưng sao hiện tại cùng tâm cảnh khi đó lại không giống nhau.

Thủy Nguyệt quan tâm đem trà đặt ở bên tay nàng: “Nương nương, ngài uống trà, còn đang suy nghĩ chuyện bệnh nhân sao?”

Tô Vãn quay đầu nhìn Thủy Nguyệt, khẽ gật đầu, kể từ khi Tương Tư đến bên cạnh nàng, Thủy Nguyệt và nàng tiếp xúc ít đi rất nhiều, cô gái này chỉ cần cuộc sống đơn giản như vậy mới là tốt nhất đi.

Nhận lấy trà uống một hớp, ưu sầu đè trán hỏi: “Vương gia ở chỗ nào?”

“Đang ở thư phòng thương lượng chuyện cùng mấy vị thôn trưởng. Hiện tại đại phu cũng bị bệnh, thật sợ chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, nương nương thừa dịp bây giờ chưa có nhiễm bệnh, hồi kinh, được không? Ngài đang mang hài tử, không vì chính ngài, cũng phải vì hài tử.” Thủy Nguyệt xem Tô Vãn là chủ nhân cả đời, cho nên không lúc nào là không quan tâm nàng.

Tô Vãn chuyển mắt nhìn Thủy Nguyệt, thận trọng nói: “Mặc dù ta không phải là người cao thượng bao nhiêu, thân là một nữ nhân, ta chỉ muốn nhà ta, trượng phu của ta, người thân của ta. Thủy Nguyệt, ngươi có thể hiểu không?”

Thủy Nguyệt mờ mịt nhìn Tô Vãn, đại khái là quan hệ đến số tuổi, nàng ta thủy chung không thể giống như Tương Tư có thể hiểu được nàng đang suy nghĩ cái gì. Cuối cùng nàng thở dài một hơi nói: “Ngươi đi ra ngoài chăm sóc Vương gia đi. Ta ở chỗ này không cần chăm sóc ...”

“Dạ. Nương nương.” Khi Thủy Nguyệt đi ra khỏi sương phòng, trong đáy mắt chứa chút ưu sầu, nàng thật sự không hiểu nhiều như vậy, nàng chỉ là một tỳ nữ, chỉ muốn chăm sóc chủ tử của mình.

Nàng lặng lặng ngồi ở trước cửa sổ, đột nhiên cảm giác trước mắt tróng mặt một trận, người không thăng bằng, nàng đè mạnh lại bàn nhỏ, lắc đầu một cái, muốn cho mình thanh tĩnh một chút, nhưng không có chút tác dụng nào.

Cảm giác tróng mặt càng ngày càng mạnh, cuối cùng nàng vô lực nằm ở trên bàn nhỏ, giống như lọt vào trong mộng thật dài. Bên tai luôn là âm thanh cãi nhau, còn có đích xác một âm thanh, rất quen thuộc, A Chích.

Đúng. A Chích.

“Tô Vãn, cái cô gái ngốc này, ngươi sẽ không yếu ớt như vậy đi. Một cái bệnh dịch nho nhỏ, ngươi ngục xuống?”

“Tô Vãn, ngươi đứng lên cho ta, có rất nhiều việc cần ngươi làm. Không cần nói cho ta, không có ta, chuyện gì ngươi cũng không làm được?”

“Tô Vãn ... Tô Vãn ...”

Đúng vậy.

Nàng không thể ngã xuống, bỗng dưng mở hai mắt ra, lại thấy khuôn mặt đầy lo lắng của Việt Băng Ly, hắn lập tức đỡ người nàng dậy, cầm gối đầu chèn vào phía sau nàng, ân cần hỏi: “Tại sao lại muốn chọn cách cực khổ như vậy, trong bụng nàng còn có mang hài tử ... Vãn Vãn. Nàng ... Rốt cuộc muốn ta làm sao với nàng mới phải?”

Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly, nhấp nhẹ môi, vậy mà nhếch khóe miệng: “Không có sao...”

“Còn nói không có sao. Nàng đã có triệu chứng ban đầu của bệnh dịch, bắt đầu từ bây giờ, không cho phép nàng tiếp xúc với bất kỳ bệnh nhân nào, dưỡng bệnh thật tốt cho ta, sau đó trở lại kinh thành đi. Đây là mệnh lệnh, không cho cự tuyệt. Tuyệt đối ...” Việt Băng Ly thấy nàng không có chuyện gì xảy ra là không có quý trongj mình như vậy, liền không nhịn được tức giận ra lệnh.

Tô Vãn nhìn hắn, ngẩn ra, rồi nói: “Ta chỉ là một nữ nhân bình thường, khi ta bất lực nhất, nam nhân của ta vẫn canh giữ ở bên người ta, ta chỉ biết khi thời điểm hắn khó khăn, ta tuyệt đối không thể rời đi.”

“Lâu Vãn. Rốt cuộc muốn như thế nào nàng mới có thể hiểu, theo lời mỗi câu nói của Bổn vương. Nàng là nữ nhân của Việt Băng Ly ta, như vậy thì làm tốt tiểu nữ nhân cho ta, chuyện gì, nàng không cần quan tâm. Gánh thiên lập địa là chuyện nam tử phải làm.” Việt Băng Ly nghe được lời của Tô Vãn, từng có cảm động, nhưng bây giờ không phải là thời gian cảm động.

Tô Vãn bỗng chốc đứng dậy, ôm thật chặt người Việt Băng Ly, lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Việt Băng Ly. Chàng nghe rõ ràng cho ta, chàng là người đàn ông duy nhất có tư cách sóng vai cùng Lâu Vãn ta. Nếu chàng dám nói những lời bác bỏ lời của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng. Lâu Vãn ta không phải là tiểu nữ nhân. Ta là Việt Vương phi, Quận chúa Tây quốc, chuyện nên làm vẫn phải làm. Nhưng ta sẽ đứng ở phía sau chàng, từ chàng chắn gió che mưa cho ta ...”

Việt Băng Ly thương tiếc nhắm hai mắt, tay khẽ dùng lực, bàn tay khẽ vuốt qua bụng của nàng, cảm thụ sự tồn tại của đứa trẻ. Khẽ hôn qua gương mặt của nàng, lúc muốn hôn qua bờ môi của nàng, nàng lại nghiêng đầu đi: “Mặc dù chúng ta là vợ chồng đồng tâm, nhưng không có nghĩa là ngay cả bệnh cũng cùng nhau chia xẻ. Đi ra ngoài đi. Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đứng lên, chàng đừng nghĩ đến hất ta ra.”

Việt Băng Ly không thể làm gì nhìn Tô Vãn, cuối cùng là thương tiếc nắm gương mặt của nàng, hôn một cái ở trên trán, sau đó bình tĩnh xoay người rời đi. Hắn bận rộn quá lâu, ngay cả bóng lưng cũng có chút tang thương rồi.

Sau khi hắn rời đi, Tô Vãn ho dữ dội, thân thể của nàng rất tốt, rất ít khi ngã bệnh, nhưng không có nghĩa là thân thể của Lâu Vãn không có chịu đựng được dày vò như vậy. Nhưng cũng là bình thường, dù sao nàng cũng đang mang thai.

Tay dò được túi gấm dưới gối, nghĩ tới lời của Thần Thú quân, có nghĩ qua mở ra túi gấm, nhưng tay của nàng lại cứng lại. Cầu xin người khác hỗ trợ, hình như không phải là tác phong của Tô Vãn nàng.

Sau đó một mình Tô Vãn nhốt mình ở trong mái hiên, không để ý tới bất kỳ ai, tiến hành nghiên cứu y thuật, lại lấy không ít bệnh chứng cùng ý kiến của các đại phu, trị bệnh bằng thuốc.

Ba ngày sau, bệnh tình của nàng tăng thêm, bởi vì nàng kiên trì không dùng thuốc, không muốn làm tổn thương đến đứa trẻ, cho nên bệnh tình chuyển biến xấu. Việt Băng Ly giận đến mức muốn dùng đến vũ lực, cuối cùng cả trước mặt Tô Vãn cũng không muốn gặp.

Thân thể mệt mỏi ngồi ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, nàng tuyệt đối không tin số mạng Tô Vãn nàng ở chỗ này lại vạch lên dấu hiệu. Bắt đầu từ khi nàng bị đạn nổ chết thì cái loại số mạng đó, cảm giác sẽ không vào chung kết đơn giản như vậy.

Ba ...

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, một giọng thống khổ vang lên: “Vương phi nương nương, van cầu ngài uống chút thuốc đi. Van cầu ngài ... Nếu như ngài có chuyện gì, chúng ta thế nào tính qua được. Ngài là may mắn của dân chúng Ánh Tuyết quốc chúng ta ...”

Tô Vãn quay đầu nhìn lão bà bà trước mặt, bà ấy đang cầm một cái chén, chén thuốc màu đen với mùi lan tỏa vô cùng đau khổ. Nàng đi lên trước, muốn nói gì thì cảm giác được không khí bên người này có gì không đúng.

Cả kinh lùi về phía sau mấy bước, rút ra trường kiếm muốn đánh, một ngân trâm cực nhỏ cắm vào vai của nàng. Thống khổ hừ nhẹ một tiêng, vô lực dựa vào bàn nhỏ: “Rốt cuộc ngươi được người nào phái tới ...”

Lão bà bà trước mặt lập tức xé toang mặt nạ da người, lộ ra hàm răng tối tăm: “Có người gọi ta ở chỗ này giải quyết ngươi, như vậy tự nhiên ta sẽ làm việc theo mệnh lệnh. Lâu Vãn, đi chết đi.”

Trong mắt Tô Vãn một mảnh tinh hồng, cực kỳ tức giận, vào lúc này, có người đánh chủ ý nàng, không phải là không có căn cứ, dù sao kẻ thù của nàng rất nhiều. Câu lên khóe miệng tuyệt đẹp, nỗ lực nhấc trường kiếm, không khách khí đánh trả ...

Rắc rắc ....

Huyệt đạo ở tay phải nàng bị phong lại không thể nhúc nhích, tay trái điều khiến kiếm không quá linh hoạt, nhưng cũng có thể vượt qua mấy chiêu. Chẳng qua là đang mang thai, thân thể chậm chạp, lại thêm bị bệnh mấy ngày, phần lớn bộ phận trên cớ thể chức năng đã hao tổn...

Sau mười chiêu, nàng hoàn toàn không chịu nổi, trường kiếm nhằm ngay trán nàng, người tới cười rất gian tà: “Lúc này thì sẽ không có người tới cứu ngươi, Lâu Vãn, chờ chết đi.”

Tô Vãn cao ngạo như gió bắc lawnhj, cho dù ngã xuống, tư thái cũng cao ngạo như thế: “Ha ha ... Thật là buồn cười. Ngươi thật cho là ta sẽ có kết cuộc như thế sao? Ngay cả bệnh dịch cũng không hại chết được ta, một sát thủ nhỏ như ngươi liền muốn mạng của ta ... Ý nghĩ đơn giản đến kỳ lạ.”

Lời còn chưa dứt, nàng lập tức rút ra ngân trâm trên người mình, dùng hết sức ném ra, nhằm ngay ấn đường người được phái tới ...

Nhưng ...

Ngoài dự kiến của nàng.

Ngân trâm không dùng được, sát thủ tàn nhẫn cười một tiêng: “Ngươi nói một kiếm này nhằm ngay bụng của ngươi thì như thế nào? Sẽ có bao nhiêu người khổ sở đến tê tâm liệt phế? Lâu Vãn.”

“Ngươi dám...” Cho dù còn dư lại một hơi cuối cùng, nàng cũng sẽ không thỏa hiệp đơn giản như vậy. Sẽ không. Bỗng nhiên đứng dậy, tay mang nội lực, một chưởng đánh tới đây, chính là Thiên Linh Cái. Người tới thống khổ trợn to cặp mắt ...

Xoẹt ...

Kiếm thật dài cắm vào trong thân thể cô gái yếu đuối.

Máu đỏ tươi chảy xuống, cái loại chất lỏng ấm áp đó từng chút rời khỏi thân thể. Người Tô Vãn ngửa ra sau, nhìn hoa văn phức tạp trên xà nhà, giống như nhìn thấy bầu trời xanh thẳm của thế kỷ 21.

Khi đó cũng lf tư thế như vậy, nàng tới cái thời đại xa lạ này.

Không gải thích được kết hôn cùng Việt Băng Ly, lúc nào thì tâm tựa vào cùng nhau, một mảnh đập vào mắt...

Không muốn.

Nàng không thể chết, nàng có trượng phu, có hài tử, còn có mẫu thân, đệ đệ.

Không muốn ... Âm thanh không thỏa hiệp vang dội cả phía chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.