Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 75



Chương 75.1

Cảm giác cả người như đang giảm xuống, cảm giác đau đớn như từ từ lớn hơn, trong lúc đó bụng đột nhiên phát ra ánh sáng trắng, bản tay nàng theo bản năng phủ ở trên bụng, như muốn bảo vệ đứa trẻ ...

Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, bỗng dưng liên tưởng tới túi gấm bên hông, dùng hết tất cả sức lực cởi ra. Một đạo ánh sáng vàng cùng trắng hòa vào nhau, trộn lẫn thành một đạo ánh sáng màu vàng: “Tô Vãn, cô gái ngu ngốc này. Chịu đựng ...”

“A Chích? A Chích ngươi ở trong túi gấm sao? Vậy đứa trẻ trong bụng ta là cái gì? Rốt cuộc là cái gì?” Nàng hình như càng ngày càng hiểu rất nhiều chuyện, tại sao A Chích lại ra ngoài từ trong túi gấm.

A Chích hình như cũng không trả lời lại câu hỏi của Tô Vãn, mà biến thành ánh sáng vàng óng vuốt lên vết thương lớn trên ngực nàng, cảm giác đau đớn biến mất, trước mắt một trận hôn mê. Mặc dù cảm giác đau đớn biến mất, nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy ...

Chẳng lẽ A Chích thật sự không có chết.

Hiện tại ...

Tay của nàng đột nhiên nắm chặt, ngồi dậy, muốn ngăn cản hành động của A Chỉ, nhưng căn bản không có cách nào, nàng kinh hoàng hô to: “Ông, ông ra ngoài. Ông ra ngoài. A Chích đến để làm gì? Tại sao phải như vậy?”

Cũng không nhận được trả lời.

Một người Tô Vãn ngồi tại chỗn ngây ngốc nói ngăn cản ánh sáng vàng đang vuốt lên vết thương, nhưng bất kể nàng ngăn cản thế nào cũng không có dừng...

Một đạo ánh sáng trắng rơi vào phía sau nàng, vẻ đau thương trên mặt Thần thú quân, ngày nay tựa hồ đều phát sinh, duyên phận của nàng và A Chích sau này càng thêm rồi rắm không rõ đi. Rốt cuộc người nào thiếu người nào?

“Vãn nha đầu, ngươi không phải muốn An Chích trở thành con của ngươi sao? Như vậy không phải là kết quả tốt nhất ... Đây là ngày chỉ định, không phải ai cũng có thể sửa đổi. Tin tưởng mình ...”

Nghe được lời cuat Thần thú quân, người Tô Vãn cứng đờ, hai măt nhắm lại chính là một hình ảnh làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Tại sao nàng lại trải qua hai lần đau khổ mất đi A Chích, tại sao nàng lại gặp phải việc mất đi A Chích thông minh này.

Tại sao vật này nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, nói với nàng chẳng thèm ngó tới, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất, lại vì nàng mà bỏ đi mạng sống, còn có mấy trăm năm nói được. Chẳng lẽ nàng lại sai lầm rồi?

Cái thế giới này có tình cảm chân thành sao?

Thật sự có sao?

Có đi.

Một Thần thú còn có tình cảm, huống chi là người.

Giống như Việt Băng Ly ...

Giống như Nhị nương ...

Giống như Lâu Triệt ...

Rất nhiều người tốt vô cùng đang đợi Tô Vãn nàng, còn có một Thủy Nguyệt trước nay vẫn yên lặng bảo vệ nàng.

Cặp mắt đặc biệt nặng nề, hai mắt nhắm lại hết sức, phảng phất thấy được A Chích béo phì trước mặt, còn cười đến bỉ ổi như vậy, nhưng khi nhìn lên lại thân thiện như vậy.

... ...... ...... .......

Giống như một giấc chiêm bao dài, rất dài rất dài, rất thống khổ ... Một loại ác mộng.

Thời điểm lần thứ hai mở ra hai mắt, chỉ thấy Việt Băng Ly ân cần trước mặt, nàng kinh ngạc ngồi dậy, sờ lên vết thương trên người mình, lại hoàn toàn không có gì, ngay cả vết thương cũng không có. Việt Băng Ly thấy vẻ mặt nàng, một phát bắt được tay nàng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Tại sao nàng một người té xỉu nằm ở mái hiên, có phải nàng đã nghiên cứu ra thuốc trị dịch bệnh, khi đại phu bắt mạch cho nàng, lại hoàn toàn bình phục.”

Tô Vãn nghe Việt Băng Ly nói, trong vành mắt một mảnh ấm áp, cũng không nói gì, ôm thật chặt người hắn, tham lam hưởng thụ một chút ấm áp đó. Thì thầm yên lặng ở trong lòng: cám ơn ngươi A Chích, lại một lần nữa cho Tô Vãn ta tính mạng này, ta sẽ sinh sống thật tốt. Bảo vệ người ta phải bảo vệ, tạo phúc cho dân chúng thiên hạ.

Việt Băng Ly không hỏi nàng tại sao, chỉ là bình tĩnh ôm lấy thân thể của nàng, vỗ vỗ phía sau lưng của nàng. Cuối cùng mới nhẹ xóa đi nước mắt của nàng, tràn ra một nụ cười hoa mỹ: “Nương tử của ta khóc ... Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này, mặc dù rất đẹp, nhưng vi phu rất đau lòng. Không còn có chuyện gì nữa, đều tốt, hết thảy. Hiểu chưa?”

“Ừ, sau này ta cũng sẽ không khoc lóc nữa. Thuốc bệnh dịch, ta gần như đã hoàn thành. Chờ rồi chúng ta cùng nhau hồi kinh.” Tô Vãn cười xinh đẹp. Nhất định là A Chích đã cứu mình ... Như vậy máu của nàng chính là thuốc giải. Nàng có cần thiết thử một chút...

Việt Băng Ly nặng nề gật đầu: “Chú ý nghỉ ngơi, không cho lấy thân thể mình ra đùa giỡn. Biết không? Lại nằm một lát đi, đợi lát nữa Thủy Nguyệt đưa bữa tối tới đây.”

“Tốt ...”

Sau khi nhìn Việt Băng Ly rời đi, Tô Vãn cố hết sức ngồi dậy, cầm lấy cây kéo trong giỏ trúc chuẩn bị lấy chút máu, đột nhiên thấy một túi gấm, giống như đúc túi lúc trước của nàng, hơn nữa bên hông cũng không có.

Kỳ quái nhíu mày, mở túi gấm ra, chỉ thấy một đơn thuốc, còn lại không có gì cả.

Chẳng lẽ Thần thú quân giúp mình?

Đúng như vậy đi ...

Thủy Nguyệt đưa cháo tới đây, Tô Vãn ăn đơn giản vài miếng, mặc dù không có khẩu vị, nhưng vẫn chịu đựng. Cuối cùng đem phương thuốc nhét vào trong tay Thủy Nguyệt: “Cầm thuốc cho một bệnh nhân uống thử. Tạm thời không cần nói cho ai biết, đợi đến khi bệnh nhân có chuyển biến tốt, cho thêm những bệnh nhân khác uống, biết không?”

Thủy Nguyệt biết tính cảnh giác của Tô Vãn cao bao nhiêu, hiểu gật đầu một cái. Đồng thời không nhịn được nói: “Nương nương, ngài đừng có dọa người nữa, lại té xỉu ở trong phòng ngủ, ngài có biết Vương gia bị dọa cho sợ cải nhợt cả người, suýt nữa muốn nổ tung đi.”

Tô Vãn nghe, nụ cười nâng lên nơi khóe miệng, nhìn Thủy Nguyệt: “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc mình thật tốt. Chuyện như vậy, sau này cũng sẽ không xảy ra nữa...” Nàng biết trên cái thế giới này người hận nàng rất nhiều.

Mặc dù nàng tin tưởng cái thế giới này rất có tình ý, nhưng cũng sẽ không thay đổi tác phong của mình, người thiếu của nàng sẽ phải bồi thường lại. Cái đó để cho nàng lần thứ hai nhận thức được sự thống khố khi mất đi A Chích, nàng nhất định sẽ nắm chặt lấy.

Tên sát thủ kia thoạt nhìn thì cũng không phải quá chuyên nghiệp, hắn là một phái trên giang hồ, nhưng không có thấy thi thể, nàng nhớ nàng ra tay đánh nát đỉnh đầu tên sát thủ kia.

Sẽ không có tỷ lệ sống nữa...

Việt Băng Ly và Thủy Nguyệt cũng không nhìn thấy thi thể đó, như vậy chứng minh hắn cũng có khả năng chạy trốn khi bị thương, hoặc là Thần thú quân đã động tay động chân. Muốn tra được người chủ sự sau lưng, như vậy chỉ có thể từ tên sát thủ đó để tìm ra đầu mối.

Chương 75.2

Sáng sớm hôm sau.

Thủy Nguyệt vội vàng hấp tấp đi tới, nói bên tai Tô Vãn: “Nương nương, hôm qua nô tỳ đem thuốc ngài đưa cho bệnh nhân uống, có một bệnh nhân không sao, mà đổi thành một bệnh nhân chết.”

Tô Vãn vừa nghe, sắc mặt khẽ biến, tuyệt đối không thể nào. Có một người không sao, một người lại chết? Chẳng lẽ ...

Nghĩ tới đây, lập tức cảnh giác hỏi: “Những người khác có biết không?”

“Tạm thời không có, Đề đốc đại nhân đã tới. Cho nên sáng sớm Vương gia đã cùng Đề đốc đại nhân đi các thôn trang rồi. Mấy vị đại phu cũng chưa tới huyện nha, cho nên tạm thời cũng không biết.” Thủy Nguyệt lắc lắc.

Tô Vãn lập tức đứng dậy, bắt được tay Thủy Nguyệt, chảy thẳng tới phía sau vườn. Đem người đàn ông đã chết mang ra ngoài, đồng thời tiến hành một lượt kiểm tra đơn giản, trấn an các vị dân chúng nói: “Bốn Vương phi vừa mới tra rõ, hắn không phải chết vì bệnh dịch. Hôm qua Thủy Nguyệt tới lấy thuốc, chính là kết quả bổn Vương phi nghiên cứu mấy ngày qua, dịch bệnh rất nhanh sẽ đi qua. Không nên kinh hoảng ...”

Tất cả dân chúng có chút không tin nhìn Tô Vãn, dù sao một người chết đang ở bên cạnh nàng, nàng lại nói không phải chết vì bệnh dịch, thật chẳng lẽ không phải? Mọi người rối rít châu đầu ghé tai. Thủy Nguyệt gấp gáp muốn giải thích, Tô Vãn lập tức cho một cái ánh mắt, lạnh giọng phân phó: “Mang tới sau vườn xử lý đi. Dù sao cũng chỉ là một cỗ thi thể.”

“Dạ, nương nương ...” Thủy Nguyệt ứng tiếng, kêu thị vệ đem thi thể mang đến hậu viện.

Tô Vãn đuổi thị vệ đi, đi tới bên cạnh xác chết, muốn khom người làm cái gì thì đột nhiên Thủy Nguyệt bắt được tay của nàng: “Nương nương, ngài muốn làm gì, đây là chết bởi bệnh dịch, thân thể vừa cứng.”

Mặc dù Tô Vãn biết đây không phải chết bởi bệnh dịch, nhưng có chuyện vẫn cảm thấy để Thủy Nguyệt làm cho thỏa đáng. Liền mỉm cười nói: “Ừ, cũng đúng. Ngươi kiển tra giúp ta trên người hắn có đồ gì quan trọng không.”

Thủy Nguyệt khéo léo ôi chao một tiêng, lập tức ngồi xổm người xuống, đụng tới kiểm tra một lần. Khi lúc soát được trên người của hắn các loại ám khí cùng dao găm, sắc mặt của nàng hơi biến hóa, lấy ra hai thỏi bạc ...

Tô Vãn híp lại cặp mắt nhìn những thứ trên đất, cuối cùng dừng lại ở trên hai thỏi bạc: “Thủy Nguyệt, lấy hai thỏi bạc ta xem một chút.”

“Vâng ...”

Nhận lấy bạc, khi nhìn đến con dấu tiền công (tiền nhà nước) ở dưới thỏi bạc, ánh mắt truyển lạnh, tay hơi nắm chặt, nàng thật sự không nghĩ đến, chuyện sẽ thuận lợi như vậy. Đem khăn tay bọc hai thỏi bạc lại, lạnh giọng phân phó: “Thủy Nguyệt, chuyện hôm nay, nhất định phải giữ bí mật. Ngay cả Vương gia cũng không được biết ... Tùy tiện đào hố, đem chôn hắn đi.”

Thủy Nguyệt cũng không có hỏi nhiều, mà khôn khéo gật đầu, đem chuyện xử lý sạch sẽ, lúc này mới đỡ Tô Vãn trở lại phòng, ôn nhu bóp vai cho nàng, nói: “Nương nương, Thủy Nguyệt biết được mình ngu dốt, không thông minh bằng Tương Tư tỷ tỷ, nhưng rất nhiều chuyện, Thủy Nguyệt đều muốn giúp ngài. Vừa rồi người kia là sát thủ đúng không? Mục đích hắn lẻn vào Nguyệt thành là vì Vương phi sao?”

Tô Vãn quay đầu nhìn Thủy Nguyệt, thấy thế nàng ta cúi đầu cả người thấp thỏm bất an, Tô Vãn cũng cười nhạt cầm tay của nàng: “Ngươi rất thông minh, không cần tự coi nhẹ mình như vậy, ngươi nghĩ rõ ràng rồi sao? Cả đời Tô Vãn ta sẽ không bình yên, ngươi thật nguyện ý đi theo ta?”

Căn bản Thủy Nguyệt không có do dự, lại gật đầu: “Nương nương là hạng người gì, Thủy Nguyệt rõ ràng nhất.”

Tô Vãn nghe được lời này, lòng nhẹ xuống, nhìn Thủy Nguyệt: “Ta thay đổi, ngươi thật sự không có cảm thấy kinh ngạc, Thủy Nguyệt, ta muốn nghe lời nói thật.”

“Nương nương, Thủy Nguyệt từ nhỏ đã hầu hạ ngài, cho nên chuyện của ngài hết sức rõ ràng. Mặc dù trước tính tình ngài nội liễm, hơn nữa chỉ học nội công tâm pháp đơn giản, nhưng nô tỳ biết, ngài tuyệt đối không phải là Lâu tứ tiểu thư đơn giản. Đúng như dự đoán, sau khi rơi xuống nước, ngài cũng nghĩ thông suốt, không hề mềm yếu nữa.”

Nghe đến đó, con ngươi Tô Vãn nhẹ chuyển, thì ra nàng cũng không có đoán sai. Thì ra Lâu Vãn này bình thường cũng không phải là một người cam chịu, nếu không cũng sẽ không có nội công thâm hậu như thế, nếu không nàng sẽ là một phế vật, như vậy nàng có muốn thay đổi tình thế chính là khó càng thêm khó.

Nàng cũng coi như là may mắn đi: “Thủy Nguyệt rất thông minh, cũng không đần. Sau này muốn đối mặt có thể không chỉ đơn giản là vương phủ, còn có hoàng cung sâu thẳm. Đấu tranh quyền lực ở hoàng tộc kinh khủng đến cỡ nào, ngươi biết không? Sát thủ ngươi vừa thấy, chính là tới đây đối phó ta, về phần là ai ta còn đang tra. Ta muốn thu hoạch lần này không nhỏ đi... Dám can đảm dùng tiền công tới thu mua sát thủ, kiêu ngạo đến trình độ làm cho người ta bội phục.” Tô Vãn suy tư, khóe miệng vui vẻ nhưng lạnh như băng, sát người.

Thủy Nguyệt kinh hoàng lôi kéo tay Tô Vãn kiểm tra lại kiểm tra: “Nương nương té xỉu có phải liên quan đến người kia không, rốt cuộc ngài có bị thương không, nghiêm trọng không?”

“Ta không sao, chỉ là mất đi một ít đồ vật. Mọi người là như vậy, ngươi có cái được cái gì, sẽ mất đi cái gì, cái thế giới này rất công bằng.” Mặt Tô Vãn đầy ưu sầu nói, nghĩ đến nàng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhịn bộ dạng A Chích lần nữa biến mất bên cạnh mình, thì đau lòng vô cùng.

Thủy Nguyệt như có điều suy nghĩ gật đầu. Tranh đấu nàng tiếp xúc rất ít, nhưng mấy ngày nay theo Tô Vãn ở Lâu gia, ở Vương phủ, lại đang sống ở hoàng cung lâu như vậy, Tương Tư thông tuệ, mỗi một hành động, bọn họ nhìn ở trong mắt, đồng thời cũng hâm mộ Tương Tư vì có thể cùng tiểu thư nhà mình trên một trận tuyến, bây giờ nàng rốt cục cũng có thể rồi.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Tô Vãn lấy ra phương thuốc, mặc dù người bệnh nghi ngờ, nhưng vẫn có người dùng, hơn nữa người chết hôm đó cũng dần dần bị lãng quên, không ít bệnh nhân ở đây ngày càng hồi phục. Tô Vãn đi ở trong sân, cho thị vệ để thuốc xuống, tự mình cầm lấy cái muỗm quấy thuốc trong chén, lúc sau Thủy Nguyệt đỡ bệnh nhân ở trong tay.

Dân chúng bị cảm hóa cảm động đến mức gọi Tô Vãn là Bồ tát sống.

Mấy vị đại phu thấy đơn thuốc của Tô Vãn, kinh ngạc lại kinh ngạc, không nghĩ tới vị Vương phi này lại ra tay lớn như vậy, nghĩ đến biện pháp lấy độc trị độc, hơn nữa hiệu quả rõ rệt, xem ra chuyện bệnh dịch sẽ được giải quyết.

Việt Băng Ly cùng Đề đốc đại nhân thương lượng mấy ngày, rốt cục bắt Tri huyện đại nhân đã trốn trở lại, đồng thời giữ lại tất cả vàng bạc châu báu phân phát đến tay dân chúng, giúp đỡ dân chúng xây dựng lại chỗ ở.

Tri huyện đại nhân hiểu luật lại phạm luật, Việt Huyền Tẫn ở kinh đô trực tiếp xuống chỉ, chém tại chỗ.

Ngày hành quyết đó, chính là ngày Thất Nguyệt thành náo nhiệt nhất, bệnh dịch trừ sạch hoàn toàn, hơn nữa chỗ ở của dân chúng đã xây dựng lại xong, tất cả dân chúng hoan hô nhiệt liệt, kêu Tô Vãn là nữ Bồ tát.

Vậy mà Tô Vãn cũng rất xấu hổ, cái đơn thuốc đó căn bản không phải nàng nghiên cứu ra, nàng cũng cảm kích ông Thần thú quân đó mới phải.

Pháp trường.

Dân chúng bao vây tầng tầng lớp lớp, vốn là Tô Vãn cùng Việt Băng Ly giám sát, nhưng Tô Vãn đang mang thai sáu tháng không nên thấy cảnh máu tanh như vậy, liền ở lại trong huyện nha, Việt Băng Ly và Đề độc đại nhân cùng nhau giám sát.

Thất Nguyệt thành rốt cục cũng khôi phục lại cảnh náo nhiệt phồn hoa.

Dân chúng cảm kích lập miếu thờ cho Tô Vãn và Việt Băng Ly, mỗi ngày cúng bái, nếu như không phải vị Vương phi này đi sứ Tây quốc, thì sẽ không có khả năng cứu vớt được tất cả dân chúng Thất Nguyệt thành. Nếu như không phải là Việt vương tận tâm tận lực ở trong thành xử lý các loại công việc, đồng thời bắt trở về kẻ phản bội đó, như vậy cũng sẽ không có Thất Nguyệt thành hài hòa này.

Ngày rời đi, dân chúng hoa hô, đưa tới trăm dặm ngoài thành, lúc này mới lưu luyến không rời trở về.

Tô Vãn nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, cái cảm giác bị vây quanh đó, đặc biệt làm cho người ta cảm thấy hôn mê, nàng chư từng trải qua cảm giác như thế, mỗi người nói lời cảm ơn đều xuất phát từ chân tâm, đều không mang một chút dối trá.

Đây chính là dân chúng chất phác của cô đại đi ...

So với cái thế kỷ 21, cái thời đại này thật sự làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Triều đại với lợi ích cá nhân, làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi.

Khắp nơi đều hiện ra tình người khó coi.

Xe ngựa lung la lung lay đi về phía trước, Thủy Nguyệt đem áo khóa lên vai Tô Vãn, đồng thời bóp đôi chân bắt đầu xưng vù vì ngồi xe ngựa quá lâu cho nàng. Dọc thoe đường đi vui hát xuốt, rốt cục ba ngày sau, đến kinh đo.

... ...... ...... ........

Hậu cung.

Ngưng Hoàn cung.

Lâu Nghiên nghe được tin tức Tô Vãn vinh quang trở về, cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì theo thủ đoạn của nữ nhân Lâm phi kia, khả năng làm hại tới Tô Vãn là quá nhỏ. Nàng đã trải qua mấy lần bắt nạt người, quá rõ ràng Tô Vãn này sâu bao nhiêu, làm sao có thể khinh địc mà làm hại đến nàng ta.

Vậy mà ...

Người đời chỉ thấy Tô Vãn mạnh bao nhiêu, chói lọi thế nào, còn chưa thấy cảnh tượng nàng ta không người giúp một mình khóc thút thít, cũng không hiếu nàng ta chịu đủ cảm giác đau vì mất đi.

Đương nhiên ...

Cũng sẽ không hiểu lần này Tô Vãn trở về sẽ nhấc lên bao nhiêu phong ba, thậm chí để cho hậu cung chấn động ba phần. Một phi tử của Vương gia, không chỉ có thể thành Quận chúa của Tây quốc, còn có thể là vinh quang của một nước hướng tới.

Nàng tuyệt đối không thể đánh đồng với tất cả các cô gái ở trong thiên hạ này.

Cùng lúc đó.

Bích Lâm cung.

Pằng pằng ...

Chén sứ tinh sảo rơi xuống đất, Lâm phi giận đến lồng ngực phập phồng, cô cô quản sự trong cung gấp gáp giữ lại tay của nàng ta: “Nương nương, chớ có tức giận, ngài tức giận nữa, long chủng sợ sẽ có sơ xuất rồi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm phi hoàn toàn vặn vẹo, nàng ta trặm triệu không nghĩ tới, nàng ta tốn nhiều bạc như vậy thu phục, sát thủ thậm chí ngay cả Tô Vãn cũng không đụng tới được, hơn nữa một đi không trở lại. Cuối cùng vẫn để cho nữ nhân này vinh quang trở về...

Nữ nhân ngu xuẩn Lâu Nghiên này, cũng không biết giúp đỡ. Không được ... Tô Vãn nhất định sẽ truy cứu tới cùng, thoe như tính tình Việt vương bảo vệ nàng, theo như thái độ cao ngạo không ai bì nổi này của nàng, nàng ta nhất định phải đưa cái đại phiền toái này rơi trên đầu người khác.

Như vậy, người này chỉ có thể là Lâu Nghiên rồi ...

Bởi vì nàng ta thấy rất hợp tình hợp lý, hai người không hợp, bên trong phủ Tướng quân, bên trong hoàng cung đều âm thầm đấu tranh mấy lần, Lâu Nghiên ra tay, đơn giản là quá bình thường. Tô Vãn này quá thông minh, cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu nàng ta, như vậy nàng ta phải sớm xuống tay đi.

Nghĩ tới đây, hướng về phía quản sự cô cô lạnh giọng phân phó: “Chuẩn bị một chút, Bổn cung muốn đến dạ tiệc nghênh đón Quận chúa điện hạ, đồng thời đem theo Trân phẩm hoàng thương ban thưởng cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.