Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 78: Ân sủng phong ba



Bốp...

Bức rèm che lộng lẫy buông xuống nên Cẩm Tố bàng hoàng nhìn Thất Tướng quân phong trần mệt mỏi trở về, trong mắt một mảnh trong suốt, hàm răng khẽ cắn môi dưới, nhìn nhau nghẹn ngào chẳng nói gì. Nguyên thị ngay bên cạnh lau khóe mắt, đi lên trước, cúi đầu thật thấp với Thất tướng quấn,

"Đứng ở góc độ của vi nương, ta tự nhiên là hi vọng Tướng quân có thể lấy Cẩm Tố nhà ta. Nhưng mà đứng ở trước mặt chân lý, Tướng quân nên nghĩ kỹ rồi mới làm."

Thất Tướng quân một phát bắt được Nguyên thị, không cho nàng tiếp tục nói nữa, đồng thời vỗ bộ ngực,

"Thất mỗ lúc trên đường trở về đã nghĩ sáng tỏ, đời người gặp đúng người, không có mấy người. Ta nhận định Cẩm Tố, như vậy nàng chính là nữ nhân của Thất mỗ ta. Trừ phi Nguyên phu nhân không muốn, không yên lòng đem Cẩm Tố cho Thất mỗ!"

Nguyên thị vừa nghe lời này, lập tức lắc đầu, khó khăn nói:

"Thất Tướng quân..."

Tô Vãn nhìn đến đây, đi lên trước, nói:

"Nguyên phu nhân, nếu Thất Tướng quân đã nghĩ kỹ, như vậy bổn vương phi làm chủ, hôn lễ này không thể lùi rồi. Thất Tướng quân là đàn ông chính trực, bất chấp gông xiềng thế tục, bổn vương phi thật thưởng thức."

Tương Tư cũng đi lên phía trước nói:

"Ta là theo tỷ tỷ, tỷ tỷ đồng ý, như vậy ta cũng đồng ý. Cẩm Tố, ngươi thích Thất Tướng quân, cho nên mới vì hắn mà lo lắng đúng không. Nếu hắn không ngại, tại sao ngươi còn chần chờ?"

Nguyên thị quay đầu nhìn con gái nhà mình, nếu đổi lại là Nguyên thị trước đây, có lẽ sẽ không cần để ý đem nữ nhi của mình đưa đến bên người Thất Tướng quân. Nhưng mà bây giờ... Trải qua chuyện Cẩm Tố, bà thật sự nhìn thấu rất nhiều. Càng thêm tin tưởng, người làm cái gì, trời xanh đều nhìn thấy.

Trong đôi mắt đẹp của Nguyên Cẩm Tố toàn là xúc động, mà là sự sợ hãi, tự ti nhiều hơn. Bàn tay trắng nõn dưới tay áo dường như nắm chặt, bên hông treo một túi ngọc, như là nàng ta chưa quyết định được trái tim.

Cả gian đại sảnh bao trùm một bầu không khí quỷ dị...

Thất Tướng quân tính tình ngay thẳng, cuối cùng kềm nén không được, bất chấp lễ tiết chạy lên trước, đem cả người Nguyên Cẩm Tố ôm vào trong lòng, lớn tiếng nói:

"Cẩm Tố gả cho Thất mỗ! Lúc này Thất mỗ xin Nguyên phu nhân, Vương Phi nương nương, Uyển Bình quận chúa làm chứng, cuộc đời Thất mỗ ta nhất định cùng Cẩm Tố không rời xa, nếu là có nửa điểm giả tạo, làm trái, Trời Tru Đất Diệt! Chết không yên lành!"

Toàn thân Nguyên Cẩm Tố ở trong ngực Thất Tướng quân hoàn toàn giật mình trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kinh ngạc, rơi đầy nước mắt, thở dài nói:

"Cái đó tướng quân, khiến Cẩm Tố không chịu nổi? Cẩm Tố thật sựu không có lòng tin có thể cùng ngươi đi cả đời, mời ngươi buông tay, được không?"

"Không tha! Tuyệt đối sẽ không! Ta đã buông lời thề rồi, Hơn nữa vương phi với quận chúa đều nghe thấy được, ngươi đời này nhất định là người của ta. Chúng ta còn có hôn ước phía trước, tại sao phải lùi bước?"

Thất Tướng quân càng ôm chặt người Nguyên Cẩm Tố hơn, sợ ngay sau đó, nàng liền từ trong ngực của hắn tránh thoát như thường.

Nhưng mà...

Nguyên Cẩm Tố lại là dùng sức đẩy hắn ra, lớn tiếng nói:

"Ngươi có biết hay không, ngươi càng như thế, ta càng là không thể tiếp nhận tình cảm này của ngươi! Ngươi hoàn mỹ như vậy, tại sao phải lấy một cô gái như ta. Còn nữa, ngươi nguyện ý, ta nguyện ý sao? Ngươi có thể không chấp nhất những lời nói của người khác, vậy còn ta? Ta là một nữ nhân!"

Tiếng nói nho nhỏ này dường như muốn xé tan….

Tàn nhẫn mà đã kích trong lòng Tô Vãn, lòng của nàng nặng nề chua xót. Trước mắt có một chút mê muội, nghĩ đến tạo thành hêt tất cả bi kịch của con người chính là vẽ đạo mạo của đàn ông, nàng thật sự hoàn toàn nuốt không trôi tiếng nói này.

Thất Tướng quân giật mình, hắn hoàn toàn không có dũng khí bước về trước, tình yêu của hắn biến thành trói buộc, hắn tự nhiên chỉ có thể dừng lại. Thống khổ nắm chặt quyền, khom người: "Thực xin lỗi..."

Dứt lời, xoay người, rời đi...

Nguyên thị hoàn toàn đè nén không được, khóc rống lên.

Tương Tư lập tức đi lên phía trước an ủi Nguyên thị, Tô Vãn đuổi kịp bước đến bên cạnh Nguyên Cẩm Tố, bắt lấy tay của nàng ta, khẽ lau nước mắt của nàng ta, nói:

"Yêu là chuyện hai người, không có liên quan gì đến người khác. Ngươi là vì chính mình, vì nàng mà sống, không phải vì thế thân của ai mà sống. Trong cả đời chúng ta gặp được rất nhiều người khiến chúng ta động tâm, nhưng chưa chắc sẽ gặp được một người bất chấp tất cả vì ngươi. Ngươi thật xác định, Thất Tướng quân không phải là người khiến ngươi bất chấp tất cả.”

Nguyên Cẩm Tố nghe lời nói của Tô Vãn liền run rẫy một chút, nghiêng người, lông mi run rẩy, hơi ngửa đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, có chút nức nở nói:

"Hắn là người để cho ta bất chấp tất cả, nhưng thì ra là vì bất chấp tất cả như vậy, cho nên ta phải bận tâm đến tiền đồ của hắn, ta không thể để cho hắn trở thành trò cười khắp thiên hạ."

"Cẩm Tố ngươi chỉ là một nữ nhân! Ngươi chỉ cần một tình yêu đơn giản, mà không phải một trái tim rộng lớn Ngươi tuyệt đối là người để hắn bất chấp tất cả. Một gánh vác sứ mạng quốc gia, thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, bất chấp tất cả chạy trở về, muốn phải lấy được kết quả không phải như thế."

Tô Vãn có thể hiểu ra suy nghĩ của Cẩm Tố, bây giờ những cô gái có cách nghĩ như thế này rất ít.

Cái nào không phải là ích kỷ đến tận xương tủy, khắp nơi vì chính mình lo liệu.

Có thể đem ngăn chặn tình yêu mãnh liêt, lựa chọn biến thành cô gái vì đại cuộc, thật là khờ dại.

Cẩm Tố chuyển con mắt, nhìn Tô Vãn, trong mắt có chút bị ảnh hưởng,

"Ta chỉ là một cô gái đơn giản, chỉ cần tình yêu đơn giản? Không là một trái tim rộng lớn, đúng nha? Chúng ta cùng đi biên ải, không có đấu tranh quyền lực như kinh đô, cũng không có dân chúng huyên thuyên nói yêu thương, chúng ta chỉ là một vợ chồng đơn giản..." Suy nghĩ đến đây, hai mắt bỗng dưng trợn to, nhìn Tô Vãn khẩn trương nói: "Vương phi cám ơn ngươi..."

Tô Vãn khẽ mỉm cười, vỗ bàn tay nàng, "Đi thôi..."

Nguyên Cẩm Tố gật đầu, bất chấp tất cả kéo làn váy lên, chạy đi, bất chấp gông xiềng thế sự, sẽ không suy nghĩ, ai hèn mọn, ai bỏ ra, chỉ là tình yêu đơn giản….

Chạy đi vương phủ.

Nhìn thấy bóng lưng cô đơn Thất Tướng quân, khóe miệng của nàng nhẹ nhàng gương lên, trong mắt một mảnh trong suốt, là nước mắthạnh phúc!

"Tướng quân..." Nàng dùng hết sức lực toàn thân hô to lên.

Thất Tướng quân nghe thấy, thân thể bỗng dưng cứng đờ, chuyển con mắt, Nguyên Cẩm Tố như một đóa hoa nở rộ nhào vào trong ngực của hắn, trong mũi, trong đại não, tất cả mùi hương xung quanh toàn bộ là của nàng

"Cẩm Tố..."

"Tướng quân, Cẩm Tố nguyện ý đi theo ngươi, mặc kệ người khác nói thế nào, mặc kệ người ta nhìn ra sao. Ta chỉ là Nguyên Cẩm Tố, Cẩm Tố yêu Tướng quân, ta chỉ muốn một tình yêu đơn giản..." Nguyên Cẩm Tố mang theo niềm vui bất ngờ, lại thẹn thùng nói những lời kia.

Thất Tướng quân nghe thấy, trong hốc mắt lại một mảnh trong suốt, gắt gao ôm lấy thân thể của nàng, rất dùng sức, thậm chí hoan hô: "Thất mỗ ta muốn lấy Nguyên Cẩm Tố làm vợ! Cả đời này không bao giờ rời ra!"

Dân chúng xung quanh dừng bước nhìn cặp đôi trên đường này!

Có bao nhiêu nỗi khiếp sợ, có bao nhiêu lời chúc phúc?

Tô Vãn lại lặng lẽ đứng ở trước cửa chính Vương phủ, chậm rãi nhếch môi , có thể nói là từ trước đến nay Nguyên Cẩm Tố là may mắn đi! Bởi vì chuyện này, nàng nhìn thấy chân tâm của Thất Tướng quân, đồng thời cũng xuyên qua đáy lòng của bản thân.

Rất may mắn, đây là bi kịch biến thành hài kịch.

Nguyên thị nhìn thấy hình ảnh như vậy, cảm kích hai đầu gối quỳ xuống đất,

"Vương phi giúp đở Cẩm Tố cùng bà già này, cả đời này bà già ta không quên, xin vương phi nương nương tiếp nhận một lại của bà già này!"

Tô Vãn lập tức ngăn cản:

"Nguyên phu nhân, ngươi là di nương Vương Gia, thì cũng là di nương của ta, ngươi muốn làm ta ngại chết sao? Hay là muốn giống như Tương Tư ức hiếp bà bầu như ta!"

"Đúng đấy, Nguyên phu nhân đứng lên đi!"

Tương Tư che mặt cười duyên, đồng thời kéo tay Nguyên phu nhân qua, tự mình giúp đỡ bà, lãi nhãi:

"Không phải người một nhà, không vào một cửa. Đều là di nương rồi, còn khách khí như vậy."

Nguyên phu nhân đông cứng nhếch miệng, nhìn Cẩm Tố, trong đáy mắt lại tràn đầy hạnh phúc vui vẻ.

Chuyện Nguyên Cẩm Tố trôi qua, Việt Băng Ly trở lại vừa nghe, thích thú uống không ít rượu, ban đêm còn để cho Tả Diểm dìu trở về tẩm điện. Tô Vãn vắt khăn lông lau gương mặt của hắn, cô nghĩ thầm,

"Thực là một đứa bé không hiểu chuyện, rõ ràng uống nhiều như vậy."

Thật ra Tô Vãn biết, hắn vốn dĩ chẳng phải vì chuyện của Cẩm Tố mà cao hứng, mà là vì một việc không vui. Biết rõ là do Huyền Tẫn gây nên, lại không làm được gì, đó chính là xót xa cho hoàng tộc!

Nửa đêm khi tỉnh lại, Tô Vãn còn đang thêu cái yếm đáng yêu cho đứa nhỏ.

Việt Băng Ly đè lên huyệt Thái Dương, nhìn Tô Vãn khổ cực như vậy, tự trách mắng: "Làm gì thế? Ta không ở nhà một chút, nàng cũng không biết tự mình chiếu cố bản thân rồi phải không?"

Tô Vãn nghiêng đầu, khẽ vuốt tóc hắn, dựa vào bờ vai của hắn: "Chàng vốn không biết cảm giác của ta bây giờ, cục cưng ở trong bụng, ta thay nó thêu cái yếm, dường như nó biết như vậy, đặc biệt an phận, cũng không đá ta."

Việt Băng Ly nghe, không tin nhìn nàng, nhưng ngồi xuống trên ghế, bình tĩnh nhìn nàng một cây kim một sợi chỉ thêu cái yếm thay đứa nhỏ. Tô Vãn ngước mắt, nhìn hắn, bỗng nhiên đặt đồ trong tay xuống, hỏi:

"Tối nay có phải có chuyện không vui không, chàng không thể gạt được ta đâu, nói cho ta biết, được không?"

Ngón tay Việt Băng Ly nhẹ xuyên qua tóc nàng, ôm chầm thân thể của nàng vào trong ngực mình, thì thầm:

"Thích cuộc sống như vậy sao? Vãn Vãn. Nếu như không thích, bổn vương sẽ cho ngươi thêm một cuộc sống khác, được không?"

Tô Vãn nghe, trái tim lộp bộp rơi xuống, ngước mắt hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Mặc dù không có nắm chắc, nhưng bổn vương muốn buông tay đánh cuộc. Hôm nay là Cẩm Tố, ngày khác có phải là ngươi hay không, bổn vương cũng không biết!" Lông mày Việt Băng Ly vặn thật chặ, đó là nhìn thấy sự đau buồn thật nhỏ của Tô Vãn.

Hôm nay là Cẩm Tố!

Ngày khác có phải là nàng hay không!

Nhưng mà phu quân của nàng cũng không biết, tất cả mọi chuyện đều vì nàng mà xảy ra.

Việt Băng Ly thấy Tô Vãn không nói gì, có chút rầu rĩ vỗ đầu mình, "Xin lỗi, bổn vương không lo lắng chu đáo. Hiện tại ra tay, nếu là thất bại, sẽ làm hại tính mạng hai người.”

Tô Vãn chăm chú nắm bàn tay Việt Băng Ly, ánh mắt kiên định nói:

"Phu quân, tin tưởng Vãn Vãn sao? Nếu như tin tưởng, chúng ta cứ bình tĩnh như vậy, được không? Một ngày nào đó, tất cả mong muốn của chàng, đều sẽ thành công."

Sắc mặt Việt Băng Ly trầm xuống, lời của Tô Vãn khiến cho hắn lâm vào trầm tư, loại cảm giác bị nàng bảo vệ, cực kỳ không thoải mái. Giữ chặt bờ vai của nàng, nhìn nàng nói:

"Vãn Vãn... Nàng cuối cùng đang làm cái gì, tại sao ngươi luôn có nhiều chuyện như vậy, ta không biết."

"Ta không nói mọi chuyện cho chàng, có lẽ có nhiều chuyện chàng thật sự không nên biết. Nhưng đến thời điểm nhất định, ta nhất định sẽ nói cho chàng biết toàn bộ." Tô Vãn thừa nhận, nàng là không muốn để cho Việt Băng Ly biết toàn bộ mọi chuyện.

Việt Băng Ly không hề hỏi tới, mặc dù có chút không vui, lại đang cố gắng che dấu. Thở dài một hơi, "Nghỉ ngơi đi!"

Tô Vãn rõ ràng thấy hắn không vui, lại cũng không thể làm gì. Giải thích, nói được nhiều hơn nữa, đều vô ích, chỉ biết nói việc này ra càng thêm phức tạp. Để cho hắn càng thêm khó hiểu đi...

... Phân cách tuyến...

Bích Lâm cung.

Lâm Phi nửa nằm trên sập, tỳ nữ đang cẩn thận sơn móng tay cho nàng, thái giám lặng lẽ đứng ở một chổ, nói: "Trong vương phủ, trừ sau chuyện tình của Cẩm Tố cô nương thì không có chuyện gì khác. Vương phi nương nương thì thích ở quý phủ quận của Quận Chúa Uyển Bình tâm sự. Bình thường ba người đều nói cho tới khi trời tối muộn mới rời đi..”

Lâm Phi khẽ ừ, lại hỏi: "Nghiên phi đâu?"

"An phận ở trong vườn hoa của mình, làm nữ công, có đôi khi còn đích thân đến Ngự Thư Phòng làm một chút điểm tâm cho hoàng thượng. Thỉnh thoảng luyện kiếm ở trong vườn, nghe nói, hoàng thượng đặc biệt thích bộ dáng của này nàng lúc luyện kiếm cười rất quyến rũ, như tiên nữ..." thái giám cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Phi, chậm rãi nói xong.

Lâm Phi nghe xong, bỗng dưng ngồi dậy, bàn tay trắng nõn hất tất cả các đồ trên bàn rới xuống đất, sơn móng tay màu đỏ vương đầy mặt đất, chảy xuống thảm hoa văn, nhìn thấy mà giật mình. Tỳ nữ kinh hoảng loi ngoi trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.

Cái nữ nhân Lâu Vãn đáng ghét kia rốt cuộc là chần chừ chuyện gì? Tại sao còn không ra tay với Lâu Nghiên, nữ tử này lại được sủng ái như vậy, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng. Hiện tại Phượng Vân không còn uy hiếp, lại tới một Lâu Nghiên!

Xem ra nàng thật sự muốn động thủ...

Không thể lại ngồi chờ chết!

Thái giám không yên đi lên trước, phất nhẹ phía sau lưng của nàng ta, an ủi: "Nương nương, đừng tức. Nếu chọc tức thân thể, cái đó không đáng. Việt Vương phi không phải đèn đã cạn dầu, tin lời của Vương phi, nàng ta không có khả năng sẽ không làm gì."

Lâm Phi dứt bỏ cánh tay của Thái giám ra, "Cút... Đừng đụng bổn cung, toàn bộ cút ra ngoài! Còn ngươi nữa, đi nói cho hoàng thượng, Bổn cung thân thể không khỏe! Muốn gặp hoàng thượng! Mau đi..."

"Nương nương... Này..."

"Mau đi..."

Tỳ nữ bị nàng rống như vậy, đành phải lập tức chạy rời khỏi Bích Lâm cung đến Càn Thanh điện.

Việt Huyền Tẫn đang dùng cơm trưa, cơm này vừa vào trong miệng, thì tỳ nữ của Lâm Phi thì tới quấy rầy hắn. Vốn gần đây chính là một bụng lửa, nữ nhân này lần nào cũng tìm đến như vậy, trực tiếp nói: "Mang theo thái y cút..."

Lâu Nghiên ngồi ở một bên, nhìn Việt Huyền Tẫn tức giận như vậy, lập tức ra hiệu bằng mắt với Lý Đức, hắn lập tức hiểu rõ đứng dậy, an ủi. Lâu Nghiên nói: "Hoàng thượng, thần thiếp đi qua kia xem. Ngài vất vả quốc sự, dùng cơm trưa thật ngon."

"Ừ..."

Lâu Nghiên mang theo tỳ nữ đi Bích Lâm cung, nhìn thái y bắt mạch xong, đơn giản hỏi vài câu, lúc này mới đi vào đằng sau tẩm điện, vừa qua bức mành, cũng cảm giác được toàn thân Lâm Phi tức giận, nàng lại giả bộ giống như không thấy, vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, ngươi đây là muốn gì chứ? Gần đây hoàng thượng bị quốc sự làm phiền lòng, ngươi dùng thủ đoạn như vậy, chỉ làm hắn chán ghét!" Lâm Phi lấy thân mình hù dọa, trừng lớn hai mắt nhìn thấy Lâu phi, thật sự xúc động muốn tát nàng ta một bạt tay. Nhưng mà, nàng không thể xúc động như vậy. Lâu Vãn lại đối phó nàng, nàng phải tỉnh táo lại. Lạnh lùng cười: "Ha ha... Thật sự là tiểu nhân đắc chí..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.