Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 9: Chúng ta động thủ đi



Tô Vãn ách một tiếng, nhất thời nghĩ không ra lời để phản bác lại nam nhân này, tay nhẹ nhàng đẩy thân thể Việt Băng Ly:" Thỉnh Vương gia tự trọng. . . "

Khóe miệng Việt Băng Ly mỉm cười, mặt mày cong cong, so với yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn vài phần,"Tốt. Bổn Vương đi nghỉ ngơi, ngày khác nhất định sẽ mang đại kiệu tám người mời Vãn Vãn hồi phủ"

Dứt lời, hắn hất trường bào màu tím xoay người rời đi. Tô Vãn nhìn bóng lưng của hắn, trong con ngươi mang theo tia âm hàn, không được! Nàng nhất định thúc đẩy để Lâu Tự thành công chuyện này, nếu cùng hồ ly này sinh hoạt, nàng sẽ trở thành hiền thê lương mẫu thật sự mất.

Nghĩ liền xoay người đi vào vườn thuốc Lâu gia, dựa theo sắp xếp trong sách thuốc, đem mấy vị thuốc tập hợp một chỗ, một dược phẩm thuốc mê ra đời. Tô Vãn nàng không tính là thiên tài y học, nhưng ở thế kỷ 21, sát thủ quốc tế, phải biết mấy thứ nhỏ nhặt này, mới có thể thuận lời hoàn thành nhiệm vụ.

Đi tới Yên Chi Các của Lâu Tự, Lâu Nghiên ở chính uyển của Đại phu nhân, tránh khỏi nữ nhân này, quả nhiên sẽ ít đi nhiều phiền phức.

Lâu Tự thấy nàng tới, sắc mặt u ám nói:" Làm gì? Hơn nửa đêm đến chế giễu, Lâu Vãn ngươi chơi đùa còn chưa đủ?"

Tô Vãn không có tức giận, vẻ mặt bình tĩnh đem một túi đồ vật nhét vào tay của nàng," Ngâm rượu, cũng dùng ăn"

Lâu Tự nhìn đồ vật trong tay, vừa nhìn về phía Tô Vãn, chợt nghĩ đến chuyện lúc hai người ở hoa viên nói, suy nghĩ có phần do dự, nhưng ở trong sương phòng đi tới đi lui, làm sao cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Tô Vãn ngáp một cái nhìn sắc trời không còn sớm, nên đến sương phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn dậy xem kịch vui. Hồ ly Việt Băng Ly? Xem ngươi thế nào! Cho dù Lâu Tự không thành công, nàng cũng cho vị Đại phu nhân kia thêm chút phiền toái, để cho bà ta nhìn nàng là cái gai trong mắt. Đắc tội Tô Vãn nàng, không có kết cục tốt.

Sáng sớm, chim chóc líu ríu trên đầu cành vui sướng hát ca, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị người đẩy ra, Lâu Nghiên thô lỗ một phen xốc chăn gấm, kiêu căng phách lối gào thét:" Lâu Vãn, ngươi rốt cuộc đối với muội muội ta hạ dược gì, vì sao nàng làm ra chuyện như vậy"

Tô Vãn ưu nhã ngáp một cái, thân thể nhẹ nhàng tránh trường kiếm của Lâu Nghiên, cầm quần dài trên kệ áo xoay người mặc quần áo, lúc này mới lười biếng dựa vào tiểu tháp:" Lâu đại tiểu thư, xin hỏi ngươi đang nói cái gì? Cho dù tức giận đi nữa. xin đừng thất đức như vậy, quấy rầy mộng đẹp của người khác nha!"

Lâu Nghiên nằng nề bỏ trường kiếm xuống, nắm lấy tóc Tô Vãn, "Lâu Vãn, ngươi rốt cuộc muốn giả bộ tới khi nào, nữ nhân tâm địa rắn rết này. Không muốn gả cho Việt Vương, thì tìm Hoàng Thượng tranh luận đi, tại sao phải đem muội muội ta đầy vào hố lửa"

Hai mắt Tô Vãn chậm rãi mở ra, trong con ngươi lưu ly lộ tinh mang, gằn từng chữ rõ ràng nói:" Lâu tiểu thư, đây là thái độ ngươi đối với Vương Phi chủ mẫu tương lai sao? Buông tay . . ."

Lòng của Lâu Nghiên mạnh mẽ bị khiếp sợ, chưa từng có gặp qua ánh mắt của củi mục này có thể sắc bén như vậy, vẻ mặt có chút bối rối lui về phía sau một bước, gầm thét lên:" Danh dự của muội muội ta bị hủy! Ngươi bây giờ cao hứng lắm chứ gì !"

Tô Vãn chống đỡ ngồi dậy, trực tiếp đi ra khỏi hậu sương, ngồi vào chánh đường, nâng lên trà ngon do Thủy Nguyệt chuẩn bị," Phát sinh chuyện gì, Thủy Nguyệt nói đi."

"Ách . . ." Thủy Nguyệt có chút kiêng kị Lâu Nghiên, nhìn sắc mặt nàng một chút, sợ ách một tiếng.

"Tứ tiểu thư nhà ngươi ở chỗ này, ai dám đem ngươi làm gì, ta liền trả lại gập bội. Đừng tưởng rằng dễ khi dễ Lâu tứ tiểu thư ta như vậy!" Tô Vãn vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Thủy Nguyệt gật đầu, đem sự thật nói ra, thì ra là Việt Vương ở Vân Thư Uyển, trên giường Việt Vương, Nhị tiểu thư toàn thân trần trụi nằm trên đó, nhưng Việt Vương để lại giấy, giờ tý trở lại Vương phủ.

Lâu gia trên dưới liền biết Lâu nhị tiểu thư chẳng biết xấu hổ, muốn quyến rũ Việt Vương, nhưng chưa thành công.

Tô Vãn nghe nói, nhìn Lâu Nghiên, gác lại ly trà, cười khanh khách hỏi ngược lại:" Tỷ tỷ, chân là của Nhị tỷ, suy nghĩ trong đầu là do tỷ ấy làm chủ, ngươi vì sao lại nghĩ ta hại nàng chứ?"

Lâu Nghiên lạnh lùng cười một tiếng:" Ngươi không muốn gả cho Việt Vương, liền muốn khiêu khích Tự đi quyến rũ Việt Vương, nếu như ngươi không đi khiêu khích, vì sao nàng làm như vậy!?"

Tô Vãn nga một tiếng, chân mày ngả ngớn, trái lại giọng mỉa mai : " Nếu như ta nói nàng đi chết, nàng sẽ đi sao?"

"Ngươi . . . mất nết!" Lâu Nghiên thật không ngờ nàng lại gian xảo, hơn nữa chuyện này chỉ có một mình nàng biết, hiện tại toàn gia trên dười đều nhìn Lâu Tự không tự trọng, không biết xấu hổ.

Tô Vãn khẽ ngẩng đầu, khinh thường cười nhạt:" Muội muội là mất nết, tỷ tỷ của muội là không đứng đắn!"

Lâu Nghiên tức giận lại muốn rút kiếm, nghĩ lại đã biết sự lợi hại của củi mục tiểu thư này, cứng đối cứng như vậy, hại về mình mà thôi, chuyện này nàng nhất định phải giao cho mẫu thân xử lý. Suy tư, nhìn Tô Vãn cảnh cáo một cái, cuối cùng nghênh ngang mà đi,

Thủy Nguyệt sau khi thấy nàng rời đi, lau mồ hôi lạnh," Tiểu thư, vậy . . ."

"Thủy Nguyệt, Tứ tiểu thư đói bụng, bữa sáng chuẩn bị xong chưa." Tô Vãn cất bước, duỗi người, thắt lưng cực kỳ mệt mỏi, nhìn bàn dài bên sườn thính, chở đợi bữa sáng của nàng.

Thủy Nguyệt a một tiếng:" Liên Hương đang chuẩn bị, tiểu thư, người sẽ không có chuyện gì chứ? Mấy ngày nữa, người gả cho Vương gia rồi, bây giờ . . ."

Tô Vãn vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt:" Ngươi nha, muốn lên làm mẫu thân ta à, đừng dài dòng như vậy, mọi việc có Tứ tiểu thư lo"

"Dạ"

. . .

Nói chia hai nơi, lại nói Yên Chi Các.

Lâu Nghiên đi vào chính đường, thấy Đại phu nhân ngồi nghiêm chỉnh chờ nàng quay về, cúi đầu hướng về phía nữ tỳ nháy mắt, mấy người liền hiểu lui ra, cài cửa lại.

"Mẫu thân . . .. "

"Ta phải nói cho người bao nhiêu lần, dán mắt muội muội một chút, hiện tại gây ra chuyện này, phụ thân ngươi tức giận muốn đem muội muội ngươi đưa đến kinh thành kỉa." Đại phu nhân sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Lâu Nghiên.

Lâu Nghiên ngẩng đầu lên, nắm tay áo Đại phu nhân," Mẫu thân, Tự nói cho ta biết, là Lâu Vãn dạy nàng làm như vậy. Nữ nhân kia tâm như rắn độc, mẫu thân người nhất định vì Tự làm chủ"

"Đủ rồi, ngươi nghĩ mẫu thân có thể làm cái gì? Tố cáo lão gia, là tiện nhân Lâu Vãn kia khiêu khích sao? Hiện tại Lâu Vãn là bảo bối trong tay phụ thân ngươi, lại có Việt Vương làm chỗ dựa, ngươi cảm thấy ngươi có thể động tới ả sao?" Đại phu nhân tức giận lồng ngực phập phòng, dù sao cũng không nghĩ đến, Lâu Vãn lại có thể dùng chiêu này đối phó mình.

Xem ra Lâu Tự ngày hôm đó thật không nên nương tay, trực tiếp đánh chết củi mục này, thần không biết quỷ không hay, bằng không cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay phát sinh. Ả muốn đứng lên trả thù, cuộc sống sau này của mình còn có thể yên ổn sao?

Chuyện của Úc Băng cùng Nam Cung Nhược Doanh, còn bị ả nắm trong tay, hiện tại thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Lâu Nghiên nóng nảy đi lại giữa đại sảnh, đột nhiên dừng chân, nghiêm mặt nói:" Mẫu thân, chúng ta động thủ đi! Chúng ta tuyệt đối không để nàng làm thịt, mẫu thân . .. "

Đại phu nhân nghe được lời của Lâu Nghiên, suy tư chốc lát, cuối cùng xoay người, trong đáy mắt đều là ánh sáng âm lãnh:" Nấu như là ngoài ý muốn, vậy cũng sẽ không có người truy cứu, hơn nữa thu dọn cái đinh trong mắt, cớ sao không làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.