[Chu Môn Xuân Sắc Hệ Liệt] Khiếp Vô Tình

Chương 10: Phiên Ngoại – Về nhà



Tô Lưu Y cùng Giang Thượng Phàm rốt cục thì hữu tình nhân chung thành quyến chúc. Tuy rằng Giang Thượng Phàm rất muốn định ra danh phận của hai người, muốn tổ chức long trọng và quang minh chính đại lễ thành thân với Tô Lưu Y một lần nữa. Nhưng Tô Lưu Y bị ám ảnh quá sâu, nói thế nào cũng không chịu đồng ý, huống chi đám người Thái tử cũng đều khuyên hắn dù sao cũng là thú một người nam nhân, lại đường đường là Vương gia, truyền ra ngoài sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bảo hắn bình tĩnh một chút chớ nóng vội.

Bởi vậy đành phải trì hoãn hôn sự. Thu đi đông đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, nháy mắt đã đến trung tuần tháng mười một, tất cả quý phủ bắt đầu chuẩn bị lễ mừng tất niên.

Lão tiên sinh lại dâng lên nỗi nhớ cố hương, mỗi ngày đều nhắc đến vùng sơn núi Giang Nam cùng với tập tục đón lễ tất niên ở nơi ấy, rồi lại nhắc đến những lão bằng hữu trước kia, đôi khi lại nhìn lên trời mà ngẩn người, thì thào tự nói một vài câu linh tinh, “Không biết trước khi lâm chung có thể quay về một lần nữa hay không.”

Tô Lưu Y và Giang Thượng Phàm nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng đều cảm thấy không vui, hai người liền đi tìm Giản Nhan Uyên để thương lượng, trùng hợp đối phương cũng muốn quay về cố hương tế tổ.

Chủ ý của Giang Thượng Phàm là muốn Giản Nhan Uyên dẫn lão tiên sinh trở về. Nhưng mà Tô Lưu Y lại cẩn thận phát hiện Giản Nhan Uyên muốn nói lại thôi, tựa hồ có cái gì đó không tiện nói ở trước mặt của Giang Thượng Phàm.

Hắn liền cùng Giản Nhan Uyên đi vào hậu viện, hỏi Giản Nhan Uyên rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe đối phương thở dài, “Mùa xuân năm ngoái ta nhậm chức Tuần sát ngự sử, từng quay về Tô Châu. Giang lão gia đặc biệt mời ta đến làm khách, đêm trừ tịch, Giang lão gia và lão phu nhân tha thiết hỏi thăm ta về tình hình của Vương gia, nhưng khi đó ta vẫn chưa thân thuộc với Vương gia bởi vậy cũng không biết phải nói cái gì. Ta bảo sẽ hồi kinh nói với Vương gia để hắn trở về một chuyến nhưng nhị lão lại không cho.”

Tô Lưu Y chậm rãi gật đầu, lại nghe Giản Nhan Uyên nói, “Lưu Y a, theo ta thấy thì hai vị lão nhân rất nhớ thương Vương gia, mặc kệ như thế nào thì hắn vẫn là nhi tử của nhị lão, lúc ấy nhất thời xúc động, lửa giận ngút trời nên đã đuổi hắn ra khỏi Giang phủ, mười năm trôi qua làm sao lại không nhớ thương, Vương gia rất nghe lời ngươi, không bằng ngươi khuyên nhủ hắn một câu đi.” Tô Lưu Y mỉm cười, gật đầu nói, “Ta hiểu rồi, ta sẽ tìm cơ hội để nói với hắn.” Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cũng rất khó xử.

Trùng hợp buổi chiều ngày hôm đó có tuyết rơi, Giang Thượng Phàm phấn chấn phái người chuẩn bị bếp lò ở trong vườn, muốn sưởi ấm ngắm tuyết.

Tô Lưu Y thấy hắn cao hứng, liền chậm rãi lựa chọn thời cơ, ăn một miếng thịt nai nướng mà Giang Thượng Phàm đút cho rồi nhẹ giọng nói, “A Phàm, ngươi có muốn quay về Tô Châu một chuyến hay không?”

Động tác của Giang Thượng Phàm đột nhiên cứng ngắc, hắn nhìn về phía Tô Lưu Y, nói một cách ôn nhu, “Lưu Y, có việc gì thì ngươi cứ nói thẳng đi.”

Tô Lưu Y thở dài, nhẹ giọng nói, “Dù sao cũng là phụ mẫu thân sinh của ngươi a, chẳng lẽ mười năm qua ngươi ngoại trừ nhớ nhung ta mà không hề nghĩ đến bọn họ hay sao? Ta không tin ngươi là người vô tình vô nghĩa như vậy.”

Giang Thượng Phàm cười khổ, “Nhớ thì đương nhiên là nhớ, nhưng mà ngày đó phụ thân vô cùng nghiêm khắc, chính miệng hắn nói cắt đứt quan hệ với ta, bởi vì câu này mà mười năm qua ta chỉ có thể xem mình như một cô nhi không phụ không mẫu, bằng không thì làm được gì?”

Tô Lưu Y lắc đầu, “Nói bậy, tuy rằng phụ mẫu của ta mất sớm nhưng ta hiểu được tình cảm của phụ mẫu đối với con cái, đó là sợi dây ràng buộc không thể dứt bỏ. Huống chi phụ mẫu của ngươi đều không phải hạng người vô tình vô nghĩa ti tiện vô sỉ, ngày đó mặc dù đuổi ngươi đi nhưng sau đó nhất định cũng rất hối hận! Chẳng qua bọn họ là phụ mẫu của ngươi, ngươi không quay về chủ động nhận sai mà còn trông cậy để bọn họ đến đây nhận lỗi với ngươi hay sao?”

Giang Thượng Phàm suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của Tô Lưu Y rất có lý. Vì vậy gật đầu cười nói, “Hóa ra mười năm nay ta vẫn chui rúc vào sừng trâu, may mắn hôm nay ngươi lôi ta ra, làm cho ta thông suốt. Nếu như thế chúng ta liền cùng lão tiên sinh và Giản huynh quay về Giang Nam. Chẳng qua ta cũng muốn phụ mẫu phải chấp nhận ngươi, bằng không ta tuyệt đối không quay lại gia môn. Ai, Lưu Y à, ngươi đã vì ta mà chịu nhiều uất ức tra tấn, ta tuyệt đối không thể để cho ngươi tiếp tục bị tổn thương.”

Trong lòng của Tô Lưu Y vô cùng ấm áp, vùi đầu vào lòng của Giang Thượng Phàm rồi nhẹ giọng nói, “Phụ mẫu của ngươi không chấp nhận ta thì có quan hệ gì? Hiện tại ta có thể sống cùng ngươi như vậy đã quá hạnh phúc, chỉ cảm thấy cho dù có chết thì cũng không uổng phí cuộc đời này…”

Không đợi nói xong thì đã bị Giang Thượng Phàm lấp kín miệng. Hắn biết rõ ái nhân không thích nghe mình nói những lời như vậy, cũng giống như mình không thích nghe người này nói đến chuyện sinh tử, vì vậy liền ngậm miệng lại, cứ đưa Giang Thượng Phàm về Giang Nam trước là tốt rồi, còn chuyện khác thì ít hôm nữa sẽ tính sau.

Nhưng mà Tô Lưu Y hoàn toàn không ngờ là khi hai người trở lại Giang Nam, Giang Thượng Phàm dẫn Tô Lưu Y quay về Giang gia nhưng lại không bị đối xử hà khắc hay bị chỉ trích này nọ, Giang gia phụ mẫu gặp nhi tử sau mười năm bất ngờ quay về, bọn họ còn vui sướng không kịp thì làm sao còn có tâm tư truy cứu chuyện khác. Huống chi mười năm trôi qua cũng có nhiều chuyện được cởi mở hơn trước.

Giang Thượng Phàm cũng không ngờ phụ mẫu lại đồng ý dễ dàng như thế. Người một nhà đoàn tụ cùng nhau, vô cùng vui vẻ và cảm động. Lúc đầu hắn đã bao nguyên một khách ***, nhưng lúc này làm sao có thể rời Giang gia mà ở khách ***, bởi vậy bảo đám hạ nhân đem hành lý tiến vào, từ nay về sau đương nhiên là dừng chân ở tại Giang gia.

Cả nhà thắp đèn trò chuyện đến tận sau nửa đêm, Giang mẫu biết những gì đã xảy ra sau khi Tô Lưu Y và nhi tử gặp lại, cũng vô cùng thổn thức và cảm khái, lại biết nhi tử và Tô Lưu Y sẽ ở lại Giang phủ mừng lễ tất niên tế tổ thì lại vui vẻ không ngớt.

Thật vất vả mới khuyên được nhị lão về phòng nghỉ ngơi. Giang Thượng Phàm liền nói với Tô Lưu Y, “Sớm đi nghỉ ngơi thôi, sắp đến canh bốn rồi, nay ta y cẩm vinh quy, hai ngày sau không biết có bao nhiêu thân thích sẽ đến đây, thật lòng cũng được, xu nịnh cũng được, dù sao cũng phải xã giao một chút.”

Tô Lưu Y gật đầu, vừa cười vừa nói, “Cũng không thể nói như vậy a.” Hai người tắt nến rồi lên giường ôm nhau mà ngủ, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.

Đang chu du trong mộng đẹp thì Tô Lưu Y chợt nghe Giang Thượng Phàm ở bên cạnh không ngừng hô đau, hắn sợ đến mức vội vàng ngồi bật dậy, gọi Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo thắp nến, lúc này chỉ thấy sắc mặt của ái nhân tái nhợt, trên trán toát đầy mồ hôi, không đợi hắn lên tiếng thì đã rời giường chạy vội.

Tô Lưu Y sợ ngây người, Phương Thảo và Tĩnh Nguyệt cũng kinh hoảng, lẩm bẩm nói, “Chuyện này là sao? Vương gia bị làm sao vậy? Chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này a.”

Tô Lưu Y đột nhiên nghĩ đến những gì mà Giản Nhan Uyên thuật lại từ lời của Thái tử, trong khoảnh khắc liền cảm thấy toàn thân rét buốt, kinh hoàng hét lớn, “Không tốt, là….là độc phát, A Phàm bị độc phát, Phương Thảo, nhanh…..nhanh đi gọi đại phu, tìm đại phu tốt nhất thành Tô Châu đến đây.”

Ngữ thanh của hắn vô cùng thê lương, chẳng những khiến Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo sợ hãi mà ngay cả Giang gia phụ mẫu ở kế bên cùng với bọn hạ nhân đều bị tiếng hô to của hắn làm thức tỉnh mà chạy lại đây. Đợi đến khi nghe được Tô Lưu Y thuật lại lời của Thái tử thì cả nhà đều sợ tới mức ngây người như phỗng. Giang phụ lập tức phái người đi tìm tất cả danh y của thành Tô Châu đến đây.

Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo vẫn còn lẩm bẩm, “Không….không thể nào? Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe Vương gia nói qua chuyện này a? Lưu Y, ngươi….ngươi có chắc là Thái tử hay là vị Giản đại nhân kia nói thật hay không?”

Giang mẫu vừa khóc vừa nói, “Hài tử ngốc, ta đã gặp qua Giản Nhan Uyên, là người trầm ổn lại thành thật, tuyệt đối không thể lừa người a. Nếu nói là đương triều Thái tử thì càng không thể, đó là ai cơ chứ? Là Thái tử a, là Hoàng đế tương lai, cũng là kim khẩu ngọc nha. Huống chi trên chiến trường có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, lão thiên gia a lão thiên gia, ta….ta đã làm gì nên tội nên tình? Thật vất vả mới đem nhi tử trở về mà lại xảy ra chuyện như vậy, lão thiên gia a….” (kim khẩu ngọc nha = miệng vàng răng ngọc)

Giang phu nhân khóc lóc thảm thiết, bọn hạ nhân cũng khóc theo, Tô Lưu Y cũng nước mắt lưng tròng, trong lúc nhất thời mười mấy đại phu đều mắt nhắm mắt mở mà tiến vào Giang phủ, trong khi Giang Thượng Phàm vẫn chưa quay trở lại.

Tô Lưu Y cùng Giang gia phụ mẫu sợ tới mức tay chân lạnh lẽo, chỉ nghĩ đến việc Giang Thượng Phàm ra ngoài ngộ nhỡ độc phát tử vong thì sao. Vội vàng lệnh cho hạ nhân toàn phủ đốt đuốc và giơ đèn ***g hò hét tìm kiếm, chỉ chốc lát sau liền gặp Giang Thượng Phàm ôm bụng đi vào, uể oải nói, “Làm cái gì vậy a? Ta chỉ là bị đau bụng, cũng chưa đến mức lăn ra mà chết đâu, cả phủ xách đèn đốt đuốc làm gì cơ chứ?”

Tô Lưu Y và Giang gia phụ mẫu thấy hắn chưa chết thì đều mừng rỡ, vội vàng đưa hắn ấn xuống giường để đám đại phu bắt mạch. Giang Thượng Phàm không rõ cho nên chỉ chằm chằm nhìn phụ mẫu của mình và Tô Lưu Y rồi than thở, “Làm….làm gì vậy? Làm gì thế này? Ở đâu….ở đâu mà tìm ra nhiều đại phu như thế a? Có cần phải huy động khoa trương như vậy hay không?”

“Cái gì mà huy động khoa trương? Ngươi cũng không thể lấy thân thể của mình ra làm trò đùa a.” Tô Lưu Y vừa vội vừa tức, cầm lấy cánh tay của Giang Thượng Phàm rồi khóc thút thít, “Cơ thể của mình rõ ràng là có độc tố tiềm tàng mà lại không biết cẩn thận một chút, tuy lần này chỉ bị thổ tả, ngộ nhỡ độc trong cơ thể của ngươi lợi dụng cơ hội để bộc phát thì sao?” (thổ tả=tiêu chảy)

“Cái gì….cái gì? Độc tố? Bộc phát? Như vậy…..như vậy là sao?” Giang Thượng Phàm như nằm mộng, lúc này mười mấy đại phu đã thay phiên nhau bắt mạch, đều nhìn thoáng qua nhau, trong đó có một đại phu lớn tuổi nhất liền ho khụ một tiếng, “Lão gia, lão phu nhân, Vương phi nương nương, Vương gia chỉ bị thổ tả bình thường mà thôi, kinh mạch vẫn rất ổn định, trên người cũng không có dấu hiệu trúng độc.”

Lúc này Giang gia phụ mẫu cùng Tô Lưu Y mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tô Lưu Y chấp tay hành lễ, niệm phật ngữ, “Hoàn hảo hoàn hảo, xem ra là A Phàm tuổi trẻ, rốt cục thoát khỏi nguy hiểm lần này. Chẳng qua không biết làm sao để loại bỏ hoàn toàn độc tố đây? Bằng không nó vẫn sẽ là tai họa ngầm, ta cũng khó mà an lòng.”

Lúc này Giang Thượng Phàm nghe ra một chút manh mối, thấy đám đại phu vẫn còn đang đứng chờ, hắn liền lệnh cho Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo dẫn đại phu ra ngoài, gửi mỗi người hai lượng hoàng kim. Còn hắn ở nơi này đang nắm chặt tay của Tô Lưu Y rồi cau mày hỏi, “Lưu Y, ngươi nói cho ta biết là độc tố gì? Là ai nói với ngươi chuyện này?”

Tô Lưu Y thấy vẻ mặt của Giang Thượng Phàm nghiêm trọng và đầy nghi hoặc, trong lòng cũng có một chút mơ hồ, liền thuật lại lời mà Thái tử đã nói với Giản Nhan Uyên.

Giang Thượng Phàm trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói, “Hoàn toàn bậy bạ, ta…..đúng là ta đã từng bị thương trên chiến trường, nhưng cho đến bây giờ chưa từng bị trúng tên, huống hồ làm sao mà bị trúng độc? Trên chiến trường phải dựa vào thực lực của song phương, độc dược bị cấm, bằng không đại quân của cả hai bên đừng nghĩ đến việc có người còn sống trở về, lại càng không có chuyện độc tiễn này nọ.”

Giang gia phụ mẫu và Tô Lưu Y đều ngây người, Tô Lưu Y lẩm bẩm nói, “Chẳng lẽ….chẳng lẽ là Giản huynh gạt ta hay sao? Dù sao Thái tử cũng không thể…..cũng không thể lừa gạt người, đúng không?”

Giang Thượng Phàm bỗng nhiên nhớ đến ngày đó vài vị Vương gia đều tự mình khoe thành tích, bọn họ cũng đã truy vấn lời nói của Thái tử nhưng nửa ngày vẫn không có đáp án. Sau đó lại liên tưởng đến thái độ của Tô Lưu Y khi trở về Vương phủ, rồi sau đó lại dễ dàng tha thứ cho mình, hắn không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vỗ trán nói, “Đúng vậy, là Thái tử, hóa ra thật sự là có chuyện như vậy.”

Giang gia phụ mẫu và Tô Lưu Y đều truy vấn sự tình trước kia, Giang Thượng Phàm liền thuật lại từ đầu chí cuối. Trong lúc nhất thời cả bả người đều ngây dại.

Giang gia phụ mẫu thấy nhi tử không sao nên liền mang theo hạ nhân quay về, nơi này Tô Lưu Y lại đang oán giận nói với Giang Thượng Phàm, “Thái tử cũng quá càn quấy, loại nói dối gạt người như thế mà cũng có thể tùy tiện nói ra hay sao? Uổng công ta lo lắng bấy lâu nay. Với lại ngươi cũng vậy, chỉ bị đau bụng mà đi ra ngoài một lúc lâu vẫn chưa chịu trở về, làm hại chúng ta tìm ngươi khắp cả phủ, ta và phụ mẫu của ngươi đều sợ phát khiếp, cứ nghĩ là ngươi bị phát độc ở bên ngoài.”

Giang Thượng Phàm nhún vai, cười nói một cách vô tội, “Chuyện này không thể trách ta a, ta ở trong nhà xí tại phía Đông Bắc của Giang phủ, bởi vì quá đau bụng nên ta muốn thải ra sạch sẽ rồi mới trở về, ai ngờ các ngươi lại gióng trống khua chiêng đến mức này.”

Tô lưu Y không phản đối, lúc này Tĩnh Nguyệt và Phương Thảo đã sắc xong thuốc, bưng đến một chén cho Giang Thượng Phàm uống. Tĩnh Nguyệt vừa cười vừa nói, “Sớm biết như thế thì ngày đó Lưu Y không nên dễ dàng tha thứ cho Vương gia như vậy, ngày ấy lừa hôn cũng khiến cho hai người chúng ta bị liên lụy mà quỳ cả một buổi.”

Tô Lưu Y gật đầu nói, “Đúng vậy, nói rất đúng…”

Còn chưa dứt lời thì đã sớm bị Giang Thượng Phàm kéo đi, nghe hắn trừng mắt nói với Tĩnh Nguyệt, “Không liên quan đến các ngươi, mau cút đi ngủ đi.”

Sau đó hắn lại cúi đầu hôn Tô Lưu Y một cái, ôm chặt lấy đối phương mà cười, “Hắc hắc, hiện tại muốn đổi ý cũng đã muộn, ngươi đã là người của ta, cho dù có nói cái gì thì ta cũng sẽ không buông ngươi ra, ngươi dẹp cái suy nghĩ kia đi.”

Tô Lưu Y gục đầu vào lòng của Giang Thượng Phàm rồi chậm rãi nằm lên giường. Sắc trời bên ngoài cửa sổ đang dần dần chuyển sáng, ánh bình minh chậm rãi dâng lên từ sau rặng núi, một ngày mới lại bắt đầu…..

[ Toàn văn hoàn ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.