Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 101: Mời đấu bóng rổ



Edit: Dép

Còn đúng một tháng nữa là tới kỳ thi đại học, đối với Quý Hoài, một tháng này còn náo nhiệt hơn cả hai năm vừa qua.

Cậu không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dạo này có rất nhiều bạn cùng lớp mà cậu thậm chí không biết tên đến hỏi bài cậu, hoặc là mời cậu chơi bóng rổ.

Quý Hoài không quen thuộc lắm với bạn học cùng lớp, có khi còn không thuộc tên hơn nửa lớp, cứ tan học là cậu về nhà ngay, chẳng bao giờ tham gia hoạt động tập thể, luôn xa cách với cả lớp.

Nhưng dạo gần đây, cậu nhận được rất nhiều lời mời, đến nỗi Quý Hoài cảm thấy hơi nghi ngờ.

"Quý Hoài, đón bóng." Thành viên ban thể dục dẫn bóng chạy về phía Quý Hoài, cậu đành phải tập trung tinh thần chuẩn bị đỡ bóng.

"A~" Thành viên ban thể dục hô lên, ném bóng về phía Quý Hoài, Quý Hoài định đón bóng tung lên ghi điểm lên thì một đôi tay xuất hiện ngay bên cạnh cướp bóng.

"Đệch." Thành viên ban thể dục buồn bực, Quý Hoài cũng khô lời, cậu quay ra nhìn Tiêu Trình cướp bóng chạy ra nửa sân bên kia. Tiêu Trình chân dài tay dài, lúc nhảy lên cao hơn Quý Hoài rất nhiều, Tiêu Trình vuốt mồ hôi rồi lại vọt qua.

Sức bật của Tiêu Trình rất mạnh, một phát bóng 3 điểm rất đẹp mắt.

"Tiêu Trình! Tiêu Trình!" Cổ động viên ngoài sân điên cuồng kêu gào.

Tiêu Trình quay về phía Quý Hoài cười đắc ý, thành viên ban thể dục mướt mồ hôi đứng cạnh Quý Hoài, nhìn Tiêu Trình, nói, "Tý nữa chúng ta kèm chặt Tiêu Trình."

Quý Hoài từ chối cho ý kiến, lại về sân nhà. Mỗi lần bóng rơi vào tay Quý Hoài thì Tiêu Trình lại xông ra cướp lấy.

Quý Hoài chưa dẫn bóng được bao xa đã lại bị Tiêu Trình ngăn cản, rồi một lần nữa bị đoạt bóng đi. Quý Hoài không nhịn được nữa, "Cậu bị điên à?"

Tiêu Trình nhảy lên, lại là bóng 3 điểm, tiếng gào rú phấn khích bên ngoài sân đấu đã nhấn chìm giọng của Quý Hoài. Quý Hoài tức giận cắn răng. Tiêu Trình ném bóng xong thì đúng lúc còi vang lên, set đấu đầu tiên kết thúc.

Toàn thân Quý Hoài đều là mồ hôi, cậu đi ra mở chai nước đổ xuống người.

Tiêu Trình đi tới bên cạnh cậu, cũng mở một chai nước ra. Quý Hoài xoay đầu nhìn cậu ta, hừ lạnh một tiếng: "Đồ trẻ con!"

"Cậu giận à?" Tiêu Trình hỏi.

"Chẳng lẽ không giận? Tý nữa cho cậu biết tay!" Quý Hoài uống xong ném chai vào thùng rác, sau đó đứng lên đi vào sân bóng rổ.

Tiêu Trình ngồi đó nở nụ cười, cậu ta nhìn theo bóng lưng mỏng manh của Quý Hoài, lại cảm thấy trong bóng lưng ấy ẩn chứa sức sống mạnh mẽ. Trước kia Quý Hoài tốt thì vẫn tốt, nhưng hơi quá im lặng, không giống như thiếu niên 17 - 18 tuổi.

Cậu ta nghĩ mình đã quyết định đúng rồi, kéo Quý Hoài ra khỏi thế giới u ám, mang cậu đi hưởng thụ niềm vui của sự tự do, như vậy Quý Hoài sẽ hiểu được, thế giới bên ngoài kia còn rất nhiều điều thú vị.

Set đấu tiếp theo bắt đầu, Quý Hoài bảo thành viên ban thể dục kia đi kèm Tiêu Trình, còn cậu thì dẫn bóng sang sân địch. Tiêu Trình lẩn như chạch, cậu thành viên ban thể dục kia không cản được, Tiêu Trình vượt qua center, đuổi theo Quý Hoài. Quý Hoài vừa mới tới dưới rổ, Tiêu Trình đã xông từ phía sau lên cản lại.

Quý Hoài lập tức cúi người ôm bóng tránh đi, lúc vọt sang bên cạnh, lại bị Tiêu Trình block ngay trên không. Quý Hoài bực mình còn chưa kịp chửi thề, liền đâm sầm vào Tiêu Trình đang rơi xuống. Quý Hoài cắn răng ném bóng lên luồn qua dưới tay Tiêu Trình, Tiêu Trình ngẩn người, không ngăn Quý Hoài nữa.

"Coong!" một tiếng, bóng vào.

"Quý Hoài! Giỏi lắm!" Thành viên ban thể dục ở đối diện hô to.

"Có đau không?" Tiêu Trình nắm bả vai Quý Hoài, cúi đầu hỏi.

"Không sao." Quý Hoài lắc mạnh đầu, vừa rồi đụng hơi mạnh, cậu sờ mũi, may mà không gãy.

"Để tôi xem." Tiêu Trình vươn tay nâng cằm Quý Hoài lên, bị Quý Hoài tránh đi. Lúc này cậu mới kịp phản ứng, cậu và Tiêu Trình thân cận quá, gần như là bị cậu ta ôm vào trong ngực.

Quý Hoài lùi về phía sau, rời khỏi vòng tay của Tiêu Trình. Tiêu Trình hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì.

"Chơi tiếp!" Quý Hoài nhặt bóng lên, nói với Tiêu Trình.

Tiêu Trình nở nụ cười, "Được, sẽ không để cậu ghi điểm lần nữa đâu."

Quý Hoài đập đập trái bóng, nhướn mi, xem như là khiêu chiến.

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Quý Hoài, lại đây."

"Chú Mặc." Quý Hoài kinh ngạc nhìn ra, chú Mặc đang đứng ở ngoài sân đấu, phía sau là Lục Thất và Vương Văn Bân.

Quý Hoài buông bóng chạy qua đó, "Sao lại tới đây thế?"

"Tới đón em về." Giang Tử Mặc đáp, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Trình trong sân, lại nhìn tỉ số trên bảng, hắn gõ đầu Quý Hoài, ghét bỏ nói: "Ngốc quá, đến bây giờ mới ghi bàn một lần."

"Em đâu có chơi thường xuyên." Quý Hoài lầm bầm.

Giang Tử Mặc nhìn cậu, sau đó quay ra nói với Tiêu Trình: "Thêm tôi vào, chúng ta đấu trận nữa."

Tiêu Trình nheo mắt nhìn hắn, Giang Tử Mặc vẫn bình tĩnh vươn tay lau mồ hôi trên trán cho Quý Hoài, hắn làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết như vậy ngay trước mắt bao nhiêu người trên sân bóng, mà Quý Hoài vẫn coi như là chuyện đương nhiên.

Mặt Tiêu Trình trầm xuống, vừa rồi cậu ta chỉ muốn xem Quý Hoài có bị thương hay không, Quý Hoài không cho cậu ta động vào, lại còn né tránh. Sắc mặt Tiêu Trình ngày càng đen, nặng nề đập bóng xuống sàn, sau đó nói: "Đến đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.