Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 106: Đe dọa



Edit: Dép

"Thiếu gia." Lục Thất đuổi theo Giang Tử Mặc xuống dưới lầu, Giang Tử Mặc không cho anh đi theo, bảo anh quay về.

Lục Thất đứng ở cửa nhìn Giang Tử Mặc lạnh mặt không nói một lời, lái xe đi. Lúc nhìn thấy bức tranh ghép, Lục Thất đoán ra được một ít. Hai mươi năm trước, khóm hoa hồng đỏ rực hình trái tim kia nằm ở bên trái sơn trang Hoa gia hiện giờ.

Hai mươi năm trước, giữa đám hoa tươi khoe sắc trong vườn, có một khóm hoa hồng đỏ hình trái tim.

Lãng mạn của người Giang gia đều thể hiện ở đây, Giang Bân xây cả một vườn hoa tặng Đào Uyển, hoa thơm bốn mùa khoe sắc. Lúc nhỏ, Lục Thất nhìn thấy mà ngây cả người, anh cảm thấy vườn hoa vốn đã đẹp, mà Đào Uyển ngồi giữa vườn hoa lại càng đẹp hơn, giống như tiên nữ giáng trần vậy.

Cho nên sau đó anh thường theo ba mình tới nơi ấy, lúc được đề nghị cùng đi học và sinh hoạt với Giang Tử Mặc, anh đồng ý ngay không do dự. Giang Tử Mặc di truyền bảy tám phần diện mạo của mẹ hắn, lúc nhỏ Lục Thất chỉ biết là rất đẹp, cả ngày theo sau đuôi Giang Tử Mặc. Người khác chỉ trỏ chê cười Lục Thất là người hầu của Giang Tử Mặc, bảo anh thử gọi một tiếng thiếu gia coi, ấy thế mà Lục Thất cũng ngốc nghếch gọi theo.

Lần đầu tiên Lục Thất đi vào vườn hoa đẹp như tiên cảnh kia là do Giang Tử Mặc kéo anh đi vào. Bởi vì lúc đó Lục Thất cứ quanh quẩn mãi không dám vào, chỉ sợ đi vào sẽ giẫm hỏng mất nhưng đóa hoa đẹp đẽ ấy.

Giang Tử Mặc nhìn Lục Thất vài cái, ghét bỏ kéo tay anh vào trong vườn hoa. Lần đầu tiên bước vào đây Lục Thất đã cảm thấy thích nơi này rồi.

Từ đó về sau, vườn hoa là địa điểm chơi trốn tìm ưa thích của Lục Thất. Đa số thời gian toàn là Lục Thất tự chơi một mình, nhưng cũng có Giang Tử Mặc rồng tới nhà tôm, đi ra chơi với anh một lúc, lúc nhỏ, ánh mắt Giang Tử Mặc nhìn anh luôn làm Lục Thất cảm thấy mình hơi ngu.

Đa số chuyện ở Giang gia Lục Thất còn nhớ rất rõ, trong đó có một người tên là Tiêu Đồng thường xuyên đến chơi, y giống như một người không thuộc về nơi này nhưng cứ cố chấp muốn xông vào vậy. Y không giống với Lục Thất, y lớn hơn Giang Tử Mặc và Lục Thất khoảng 5 - 6 tuổi, cho nên y biết rất nhiều thứ, sách mà Giang Tử Mặc thường xem, Tiêu Đồng cũng có thể đọc hiểu. Thậm chí Tiêu Đồng còn dạy Giang Tử Mặc ráp máy tính, bọn họ thường chơi tới hỏng một dàn máy tính, sau đó lại đổi dàn khác chơi tiếp. Lục Thất khi đó đứng bên cạnh xem bọn họ nghịch, đương nhiên cũng bởi vì Lục Thất không biết chơi.

Lúc nhỏ Lục Thất rất ghen tỵ với Tiêu Đồng, Tiêu Đồng và Tiểu Tử Mặc mới đúng là bạn bè có đề tài chung, mà Lục Thất - một tên thiểu năng não rớt từ khi mới đẻ, chỉ biết chơi trốn tìm, súng cao su và xe đồ chơi.

Tiêu Đồng tới thường xuyên hơn, tới là ở cả ngày luôn, thỉnh thoảng còn ở lại qua đêm. Y và Giang Tử Mặc sẽ cùng xem thứ chữ nòng nọc mà Lục Thất nhìn không hiểu, sau đó cùng nhau dỡ hết linh kiện máy tính ra rồi ráp lại, cũng sẽ cùng nhau ra vườn hoa tản bộ.

Hồi nhỏ Lục Thất không biết Tiêu Đồng có âm mưu gì, nhưng sau khi Tiêu Đồng làm ra chuyện như vậy với Giang Tử Mặc thì Lục Thất mới chân chính hận Tiêu Đồng. Nếu không phải vì tâm tư xấu xa của Tiêu Đồng, thiếu gia sẽ không bị bắt, sẽ không bị người ta nhận định là kẻ giết người, sẽ không phải ở trong trại cải tạo 2 năm.

Tiêu Đồng là một tên điên, ai cũng không biết y sẽ làm ra chuyện gì, y đột nhiên tập kích hệ thống bên này, cuối cùng để lại một manh mối rõ ràng chỉ về phía y.

Giang Tử Mặc lái xe ra vùng ngoại ô, ra khỏi đường quốc lộ sau đó lái đi vào một khu rừng yên tĩnh.

Hắn dừng xe, mắt nhìn khu mộ bên trong rừng. Giang Tử Mặc nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục đi vào.

Đi qua mấy hàng bia đá, cuối cùng dừng lại trước một ngôi mộ.

Tiêu Đồng quay đầu lại nhìn hắn, cười: "Em tới rồi?"

"Anh dẫn tôi ra chỗ này làm gì?" Sắc mặt Giang Tử Mặc trở nên âm trầm.

"Em chưa tới nơi này bao giờ đúng không?" Tiêu Đồng nói, "Cũng đúng, em sẽ không tới nơi này đâu." Nói xong, y đi ra chỗ khác, ảnh chụp trên bia mộ lộ ra.

Đồng tử Giang Tử Mặc co lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.

Tiêu Đồng nhìn ảnh chụp nói: "Mười lăm năm, năm ấy cậu ta vừa mới 20 tuổi, chắc hẳn em rất hận cậu ta, đương nhiên em cũng rất hận anh, anh mới là ngọn nguồn của mọi sự việc."

Giọng nói của Giang Tử Mặc lạnh như băng: "Anh muốn ôn chuyện mà cũng phải tìm thời cơ. Anh nên biết rằng, ở trước bia mộ của hắn, tôi lại càng muốn đào hắn từ dưới đất lên, nghiền xương thành tro vụn một lần nữa."

"Sao anh lại muốn tìm em ôn chuyện?" Nụ cười của Tiêu Đồng trở nên quái dị, "Anh đang đe dọa em đấy chứ."

"Anh dọa được tôi sao?" Giang Tử Mặc cười lạnh.

"Quá khứ mà em muốn giấu, anh đoán Quý Hoài vẫn chưa biết đâu nhỉ."

Sắc mặt Giang Tử Mặc khẽ thay đổi, Tiêu Đồng tiếp tục nói: "Anh đoán đúng rồi? Dựa theo tính cách của em, em ước gì cả đời này Quý Hoài không biết, sao có thể chủ động nói ra cho nó chứ."

Giang Tử Mặc đi lên bóp cổ Tiêu Đồng, nhấc cả người y lên. Trong chốc lát, mặt Tiêu Đồng nghẹn đỏ lên, y càng giãy giụa, Giang Tử Mặc càng đanh mặt siết chặt tay.

"Em... em..." Mặt mũi Tiêu Đồng đều đỏ lên, khó nhọc kêu hai tiếng, khi y sắp trợn trắng mắt không còn sức giãy giụa nữa thì Giang Tử Mặc buông tay ra.

"Khụ khụ..." Tiêu Đồng vịn vào tấm bia mộ ho khan, giọng nói đã khàn nay càng thêm khản đặc.

Giang Tử Mặc nhìn bộ dạng chật vật của y, cười nhạo: "Bây giờ anh không động vào tôi được đâu, về cái đe dọa mà anh nói, tôi sẽ có cách khiến anh không thể nói ra."

"Em... khụ khụ... em sợ đúng không." Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, khuôn mặt chỉ còn lại một con mắt nhìn thẳng vào Giang Tử Mặc, nụ cười quái dị hiện ra trên khuôn mặt y, cảnh tượng này làm Giang Tử Mặc nhớ lại lúc bị nhốt trong căn phòng tối tăm ẩm ướt năm 15 tuổi.

Mắt Giang Tử Mặc hiện lên sát ý, hắn phải cực lực nhịn lại mới không ra tay với Tiêu Đồng.

"Đây là điều hỏng bét khi em lựa chọn một thằng nhóc con, nó sẽ sợ, nó sẽ dao động, thậm chí nó sẽ rời bỏ em. Nhưng anh thì không, anh biết em là dạng người gì, anh có thể chấp nhận tất cả của em..." Y mê luyến nhìn Giang Tử Mặc, thấp giọng rầm rì.

Giang Tử Mặc mất kiên nhẫn, xoay người rời đi.

Tiêu Đồng đỏ mắt lên, y cười càng lúc càng to, thanh âm điên dại quanh quẩn trong khu mộ, "Giang Tử Mặc, nếu anh nói tất cả cho Quý Hoài, em sẽ mất hết mọi thứ, cuối cùng em lại trở về bên anh, bởi vì anh mới là người hiểu em nhất... Ha ha ha...."

Giang Tử Mặc xoay người trở lại, Tiêu Đồng vịn vào tấm bia mộ cười không dừng được, "Em trở lại? Em nguyện ý ở lại bên anh rồi sao?"

Giang Tử Mặc không nói một lời, đi đến bên cạnh Tiêu Đồng, nhấc y lên rồi vung một đấm qua. Tiêu Đồng ngây người, chưa kịp tránh đã bị Giang Tử Mặc thụi một đấm nữa vào mặt.

"Lúc trước tôi đã cảnh cáo anh, bảo anh tránh xa Quý Hoài ra. Nhưng anh cố tình hết lần này tới lần khác đụng vào vảy ngược của tôi." Giang Tử Mặc cong chân, lên gối thật mạnh vào bụng Tiêu Đồng, Tiêu Đồng rít lên một tiếng đau đớn, khóe miệng trào máu tươi.

Giang Tử Mặc đánh cho tới khi y nằm úp sấp trên đất không đứng dậy nổi nữa, hắn mới xoay người rời đi.

Giang Tử Mặc đi rồi, Tiêu Đồng lau máu trên khóe miệng sau đó vịn vào bia mộ để đứng dậy. Ngón tay y vuốt ve tấm bia, khóe miệng cong lên cười.

"Anh không tin Quý Hoài nghe xong chuyện này mà còn có thể thờ ơ. Tử Mặc, 15 tuổi mà em đã có thể ra tay sát hại một mạng người dã man đến thế, em ở bên anh mới là xứng đôi." Y cười cười nói với tấm bia mộ, "Nếu đã phải trả giá bằng mạng của cậu rồi, tôi nhất định phải có được Tử Mặc, A Nguyên, cậu có ủng hộ tôi không?"

Một trận gió lạnh thổi qua, khu mộ hoang vắng không một tiếng động, nhưng Tiêu Đồng biết, A Nguyên đồng ý rồi.

***

Tới giờ đi học, Quý Hoài phải đi rồi. Mấy tên lập trình viên nghe nói Quý Hoài sắp sửa thi đại học thì ai ai cũng hứa mua thực phẩm dinh dưỡng tặng cậu. Đối với đám người dám tặng người khác chuột máy tính và vỏ kẹo, Quý Hoài không dám nhận quà của họ.

Quý Hoài đành nói là trong nhà có rồi, không cần phí tiền tặng cậu nữa đâu.

"Đâu có giống nhau, lão đại mua là để tẩm bổ chỗ ấy ấy, chị dâu còn nhỏ nên không hiểu đâu, kiểu người như lão đại, tẩm bổ thân thể cho chị dâu chắc chắn là để buổi tối có thể lăn giường kịch liệt hơn."

Quý Hoài: "..."

"Để bọn em mua cho, bọn em có tiền, hơn nữa là quà này mang theo lòng thành!" Thanh niên mập ú vỗ ngực cam đoan.

"Được rồi được rồi, chờ lão đại về lột da mấy người." Lục Thất đuổi đám bọn họ đi, sau đó mới mở cửa để Quý Hoài lên xe.

Quý Hoài thở phào một hơi, một đám trạch nam lớn tuổi ở chung một chỗ thực sự là bậy bạ không tả nổi. Câu trước câu sau, câu nào cũng nói về chuyện 18+, Quý Hoài bị xoay mòng mòng toát cả mồ hôi.

Lục Thất đưa Quý Hoài tới cổng trường, nghĩ một lát, nói: "Hoài thiếu gia, nếu cậu muốn biết cái gì thì cứ hỏi thẳng thiếu gia, thiếu gia sẽ nói cho cậu biết."

Quý Hoài kinh ngạc, không biết Lục Thất có ý gì, cậu chưa kịp nghĩ ra thì Lục Thất đã lái xe đi rồi.

Cậu đi vào lớp, chỉ thấy vài người đang xúm lại bàn cuối tuần đi đâu chơi, Quý Hoài không tham dự, ngồi về chỗ của mình. Nhưng lát sau, thành viên ban thể dục tới chỗ Quý Hoài, hỏi ý kiến cậu.

"Các cậu cứ đi đi, tôi không đi đâu."

"Chỉ có người trong lớp thôi, sắp thi đại học rồi nên mọi người muốn đi thư giãn đầu óc, cậu đi đi mà." Thành viên ban thể dục năn nỉ ỉ ôi.

Quý Hoài khó xử, nghĩ bụng cũng không thấy Giang Tử Mặc nói cuối tuần sẽ làm gì, thế là cậu đành gật đầu.

Thành viên ban thể dục vui vẻ vỗ vai cậu, nói: "Đợi lát nữa Tiêu Trình đến, cậu nhớ bảo cậu ta dành chút thời gian rảnh đi chơi với cả hội nhé."

Quý Hoài gật gật đầu, nghĩ thầm cũng chỉ là một câu rủ thôi, thế là đồng ý. Nhưng tới cuối tuần cũng không thấy Tiêu Trình tới trường, Quý Hoài gọi điện thoại thử cho cậu ta nhưng không ai nghe máy.

Đời người có rất nhiều thời khắc quan trọng, rất nhiều ký ức không thể nào quên, có những ký ức khiến người ta vĩnh viễn không thể xóa bỏ nó khỏi trí nhớ, nếu Quý Hoài sớm biết trước, cuối tuần ấy cậu đã không ra ngoài.

Nhưng cậu chẳng biết gì hết, cậu hận chết chính mình vì chẳng biết một cái gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.