Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 161: Tôi là người nhà của Tiểu Hoài



Edit: anh Dờ

Đã lâu rồi Quý Hoài chưa an tâm ngủ như vậy. Ngủ một giấc dậy, phòng đã sáng trưng, có chút chói mắt.

Quý Hoài híp mắt, đầu óc hơi mơ màng, giống như là lăn vào trong một bụi cỏ thơm mềm mại như nhung lụa. Lúc Giang Tử Mặc đi vào, ánh sáng hắt lên người hắn khiến Quý Hoài nhớ tới một đoạn trong《Rừng Na Uy》nói về sự yêu mến của Watanabe-kun dành cho Midori.

"Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm."

"Lắm là bao nhiêu?"

"Là như một chú gấu mùa xuân," Tôi nói.

"Một chú gấu mùa xuân ư?" Midori lại ngẩng lên.

"Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói "Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?" Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?"

Giờ phút này, sự rung động của cậu dành cho chú Mặc tựa như nhành cỏ ba lá mọc lên giữa tiết trời xuân, cũng giống như Midori ôm chú gấu nhỏ lăn lộn cả ngày hôm ấy, lòng tràn ngập vui vẻ, quãng đời còn lại vô lo vô nghĩ.

"Chưa tỉnh ngủ sao?" Giang Tử Mặc đi đến bên cạnh, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái.

Quý Hoài ngơ ngác nhìn hắn, Giang Tử Mặc bật cười, giọng nói trầm thấp rơi vào tai Quý Hoài khiến cậu run rẩy. Hắn xốc chăn lên, lại nằm về bên cạnh cậu.

Quý Hoài mở đôi mắt mơ màng ra nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Anh gội đầu?"

"Ngửi thấy à?" Giang Tử Mặc cười, "Dầu gội này có phải là loại hồi trước tôi mua không?"

"Ừm." Quý Hoài gật gật đầu.

Giang Tử Mặc ôm chặt cậu vào lòng, "Hai năm rồi, vẫn không nỡ dùng sao? Tôi nhìn trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ tôi mua lúc trước, em vẫn luôn... không dùng?"

"Không dám dùng nhiều." Quý Hoài đáp.

Sự nhớ nhung mong mỏi sẽ ép người ta phát điên, chỉ một chút hơi thở quen thuộc của người kia thôi cũng sợ sinh ra hy vọng xa vời. Khi nỗi nhớ lên đến đỉnh điểm, người ta không biết nên làm sao mới phải, nếu cách xa những thứ quen thuộc kia thì lại không nhịn được mà nghĩ tới, nhưng nếu gần chúng thì tim sẽ đau, đau đến không thể hô hấp.

Những tháng ngày ấy dài đằng đẵng lại khó quên, nhưng chú Mặc đã về rồi, cậu có thể quên đi tất cả.

Giang Tử Mặc dịu dàng hôn lên môi cậu: "Vậy em còn ngửi được mùi gì nữa không?"

"Hứm?" Quý Hoài hít mũi, "Dầu gội, sữa tắm?"

Giang Tử Mặc cắn khẽ lên môi cậu xem như trừng phạt, đùa giỡn nói: "Mùi vị người đàn ông của em."

"Làm gì có." Quý Hoài lúng túng, ánh mắt lại sáng ngời lên.

"Tôi còn chưa tính sổ với em đâu đấy." Giang Tử Mặc sờ xuống eo cậu.

"Cái... cái gì?" Quý Hoài thoải mái khẽ rên rỉ.

"Tối hôm qua, cậu trai nhảy múa nhiệt tình bên người em là ai?" Tay Giang Tử Mặc siết chặt eo cậu, nhớ tới sáng nay hắn đã xóa hết toàn bộ bài post liên quan trong diễn đàn trường rồi, nhưng vẫn cảm thấy bực mình. Tiểu Hoài nhà hắn lập CP với người khác, em vứt người chồng chân chính này của em ở nơi nào?

"Nói, đó là gì của em?" Giang Tử Mặc đè Quý Hoài xuống, nắm tay cậu không cho nhúc nhích.

"Chỉ là... ưm, bạn học thôi." Quý Hoài chịu không nổi, muốn trốn cũng không trốn được, mắt đỏ lên, "Anh đừng có bắt nạt em."

"Ai bắt nạt em? Đây mà là bắt nạt sao?" Giang Tử Mặc tiến vào nơi đã bị mở rộng tối hôm qua, Quý Hoài khó nhịn cong thắt lưng lên, Giang Tử Mặc bóp eo cậu, "Em nhìn đi, rõ ràng em thoải mái muốn chết."

"...........Anh im đi."

"Vậy nói cho tôi biết người kia là ai? Còn có nữ sinh mà em đưa xuống phòng y tế, còn Đỗ học tỷ? Quý Tiểu Hoài, bây giờ em đúng là hoa đào nở khắp chốn mà." Giang Tử Mặc đẩy mạnh đi vào, khiến Quý Hoài lại nức nở kêu thành tiếng.

Quý Hoài mở to đôi mắt mông lung mịt mờ, vừa vô tội vừa thuần khiết, nhưng miệng lại thấp giọng rầm rì: "Nhưng chỉ có một bông hoa cúc thì cho anh hái rồi."

Giang Tử Mặc nghiến răng, tét một cái vào mông cậu, "Dâm."

Tới khi trận vận động sáng sớm, à không, trận vận động giữa trưa này qua đi, Quý Hoài kêu khàn cả giọng. Lúc được bế vào phòng tắm cậu vẫn còn hãi, về sau tốt nhất là ít nói những lời như thế thôi, nói ra cuối cùng cậu lại phải chịu tội.

"Trưa muốn ăn gì? Tôi đi mua." Giang Tử Mặc mặc quần áo cho cậu rồi ôm cậu ra ban công.

Quý Hoài vốn định tự nấu cơm, nhưng giờ toàn thân cậu bủn rủn cầm không nổi chảo, nghĩ một lát đành thôi. Cuối cùng Giang Tử Mặc cũng không ra ngoài mua, gọi ship đến.

Súp gà hoành thánh, còn có sủi cảo, cháo, đầy ắp một bàn. Quý Hoài ăn được khá nhiều.

Hai người ăn xong thì nằm ở sofa, Quý Hoài tựa vào ngực Giang Tử Mặc, cùng nhau xem phim. Thực ra cũng không có xem, hai người cứ chốc lại hôn một chút, chốc lại ngủ một hồi, dính nhau như keo cứ thế ngồi đến tối.

Quý Hoài nghỉ ngơi một ngày mới thấy thân thể hồi phục, buổi tối nằng nặc đòi nấu cơm. Giang Tử Mặc sợ cậu không đứng vững nên vẫn đứng phía sau cậu, chốc lại hỏi eo có đau không, lát sau lại tựa gần vào sờ sờ xoa xoa nắn nắn.

Hai tiếng đồng hồ mà Quý Hoài mới làm được ba món, cậu vốn dĩ định trổ tài bếp núc, nhưng thấy mình làm ra toàn đống gì kỳ cục, nhất thời giận đùng đùng: "Về sau lúc em nấu cơm anh không được đi vào!"

"Được, thế tối nay chúng ta ăn gì?" Giang Tử Mặc không nhịn được bật cười.

Quý Hoài căm tức nói: "Không làm nữa, gọi đồ ship đi."

Giang Tử Mặc ôm cậu dỗ dành gần hai tiếng mới dỗ được, cuối cùng hai người vẫn là ăn đồ ngoài.

Buổi tối lúc đi ngủ, hai người nằm trên giường nói chuyện, một lát sau đã ngủ thiếp đi, ngủ thẳng một giấc tới hừng đông.

Hai ngày trôi qua như vậy, Quý Hoài mới nhớ ra mà hỏi: "Anh Bân đâu?"

"Cậu ta đi rồi."

"Đi rồi?" Quý Hoài kinh ngạc, "Nhưng anh Lục còn đang chờ anh ấy về mà?"

"Cậu ta chắc là không về nữa đâu, hôm qua lo lắng cho tôi nên mới đưa tôi về đây."

"Vậy anh Lục thì sao?"

"Lần này Vương Văn Bân không muốn về nữa, Lục Thất muốn tìm cũng không được, hai người bọn họ chấm dứt rồi."

Quý Hoài sợ run, nhất thời không nói rõ cảm xúc này là gì. Sự nản lòng suy sụp hai năm qua của Lục Thất, Quý Hoài có thể nhìn ra rõ ràng. Có rất nhiều lần cậu thấy Lục Thất trốn ở đầu cầu thang hút thuốc, hút rất nhiều, khuôn mặt ẩn trong làn khói trắng, không còn sắc máu.

Nhưng Lục Thất luôn lo cho cậu, sợ cậu quá mức đau buồn nên nhất quyết theo cậu lên thủ đô, báo danh một lần nữa giúp cậu, vì cậu mà chạy ngược chạy xuôi. Lục Thất ở Kim Thành trông coi A Uyển, cứ cách vài ngày lại lên thăm cậu, sợ cậu ở một mình sẽ suy sụp tinh thần nên vẫn thường ngồi nói chuyện cùng cậu.

Lục Thất rốt cuộc là nghĩ thế nào, Quý Hoài không biết, nhưng anh đã từng nói với cậu một câu.

"Anh chia tay với Tiểu Nhã rồi." Lục Thất cười khẽ, mắt không hề mang ý cười, "Anh vẫn thích hợp sống độc thân hơn, dù là bạn gái hay... Anh không có diễm phúc ấy, về sau cứ như vậy đi."

Sau đó anh quay đầu nói với Quý Hoài: "Hoài thiếu gia, chờ thiếu gia về, cậu nhất định phải hạnh phúc bên thiếu gia, Lục Thất chúc phúc cho hai người."

Quý Hoài nhớ tới những chuyện này, trong lòng hơi khó chịu, cậu hỏi: "Anh đã về rồi, vậy thì báo cho anh Lục một tiếng đi."

"Mấy ngày nữa chúng ta cùng về báo cho mọi người."

Nhưng mấy ngày nay vẫn đang mùa khai giảng nên hội học sinh rất bận, Quý Hoài không rút ra được thời gian. Giang Tử Mặc thấy không quan trọng, hắn khá là tò mò, trường đại học bậc nhất cả nước như thế này mà thành tích học tập Tiểu Hoài nhà hắn vẫn có thể đứng hạng nhất.

Đã là ngọc trai thì đặt đâu cũng tỏa sáng, huống hồ Tiểu Hoài nhà hắn đã thuộc cấp bậc ngọc rồng luôn rồi.

Không biết Giang Tử Mặc nghĩ gì, ngày nào Quý Hoài đi học hắn cũng đi theo. Nhân duyên của Quý Hoài trong lớp rất tốt, đám nữ sinh ngồi xung quanh xúm vào hỏi han. Quý Hoài không mấy mặn mà, trái lại Giang Tử Mặc lại gật đầu đáp lại mấy câu.

"Tôi là..."

Quý Hoài đang ngồi ghi bài bên cạnh bỗng dỏng tai lên nghe ngóng, Giang Tử Mặc vui vẻ nói tiếp: "Tôi là người nhà của Tiểu Hoài."

"Tiểu Hoài? Người nhà?"

Giang Tử Mặc cười khẽ không nói nữa, Quý Hoài không nhịn được cười, tay cầm bút rạch ra một cái lỗ trên tờ giấy đang viết.

"Nhưng nghe Quý Hoài gọi anh là chú cơ mà? Trông anh có lớn tuổi lắm đâu, anh bao nhiêu tuổi vậy?"

Ngồi xung quanh Quý Hoài toàn là nữ sinh, thấy Quý Hoài dẫn theo một anh đẹp trai lồng lộn đến dự thính, các cô gái trở nên phấn khích hơn bao giờ hết.

Giang Tử Mặc sầm mặt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, "Đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?"

"Tầm 23-24 tuổi nhỉ? Nhìn giống anh trai của Quý Hoài."

"Đoán đúng rồi, tôi chính là anh trai của Quý Hoài." Anh trai nuôi.

Cho đến khi vào tiết, mấy nữ sinh vẫn chưa hết phấn khích quay đầu lên. Thường ngày, Quý Hoài ở trong lớp nói rất ít, các cô gái muốn tán gẫu đôi câu cũng không được, hôm nay có cơ hội đương nhiên phải nói chuyện nhiều một chút.

Giang Tử Mặc thoải mái tự vào lưng ghế nhìn sườn mặt Quý Hoài, những học sinh xung quanh cũng rất nghiêm túc học. Nơi này là trường học, thật yên bình, trước kia Giang Tử Mặc chưa bao giờ được trải qua cảm giác thoải mái thế này.

Hắn ở Hoa gia bao năm, bây giờ nhìn những học sinh ở đây mà thấy hơi hâm mộ.

Tiểu Hoài của hắn ở trong trường không chỉ được hoan nghênh mà còn có thành tích học tập làm người khác phải ngước nhìn, Giang Tử Mặc rất tự hào. Những ân oán hận thù ở Kim Thành kia sao có thể so được với cuộc sống bình lặng của hắn và Quý Hoài nơi đây.

Đương nhiên Giang Tử Mặc chưa biết Hoa gia đã bị Quý Hoài chỉnh đốn đến giãy chết. Sơn trang Hoa gia cũng được Quý Hoài mua lại, ở thời điểm hắn không hề hay biết, Quý Hoài đã thay hắn quét sạch hết thảy.

Hết tiết, Quý Hoài thu dọn sách vở, sau đó nói: "Em đưa anh tới căng tin."

Giang Tử Mặc cảm thấy thú vị nên đi theo Quý Hoài, suốt dọc đường có rất nhiều người chào hỏi cậu.

"Bí thư."

"Quý học trưởng."

"Là Quý giáo thảo kìa."

Hắn nhướn mày cười cười nhìn Quý Hoài lịch sự chào hỏi đáp lại từng người một.

Dường như chỉ trong chớp mắt, nhóc con bị hắn dọa tới phát khóc năm nào đã trưởng thành, hai bả vai trở nên dày rộng hơn rồi. Đứng trước mặt cậu, Giang Tử Mặc đã phải khẽ ngẩng đầu lên.

"Chú Mặc?"

Nhưng khi quay đầu nhìn Giang Tử Mặc, Quý Hoài lại trở về là một nhóc con, sự bình tĩnh ổn trọng tan biến hết, vẫn ỷ lại vào hắn như trước, trong mắt còn luôn lộ ra một tia sáng ngời.

Hóa ra thời gian thật sự sẽ đối xử tử tế với một số chuyện và một số người sống trên đời, ví như người trước mắt hắn, lại ví như tình yêu của bọn họ dành cho nhau.

- ----------

Xẻo Hoài cao hơn chú rồi, em dù lớn vẫn là em của chú uwụ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.