Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 163: Ai là sinh viên nghèo?



Edit: anh Dờ

Quần áo Giang Tử Mặc mua lúc trước giờ mặc không vừa nữa. Cuối tuần, Quý Hoài không có tiết buổi chiều nên cùng Giang Tử Mặc tới trung tâm thương mại sắm quần áo mới.

"Mua tạm mấy bộ để mặc cũng được." Giang Tử Mặc nói.

Quý Hoài lắc đầu: "Không được, bây giờ chúng ta mua quần áo mùa thu mấy ngày nữa thời tiết lạnh thì lại mua áo ấm. Cứ mua nhiều đi, về đổi đi đổi lại mặc."

"Tôi không muốn mặc những thứ quần áo đó, tôi muốn mặc đồ trong tủ." Giang Tử Mặc cười, ghé lại gần tai Quý Hoài thầm thì, "Mặc những bộ nào em từng mặc."

"Cái gì cơ?" Quý Hoài khó hiểu, sau đó phản ứng lại, chột dạ thấp giọng lầm bầm: "Em... không có mặc quần áo của anh."

Trung tâm thương mại người đông như kiến cỏ, Giang Tử Mặc lại còn cố tình trêu cậu, khiến Quý Hoài đỏ bừng cả mặt, "Lúc nhớ đến tôi hoặc là ban đêm khó nhịn, đều không mặc sao?"

Giọng nói trầm thấp từ tính rơi vào tai Quý Hoài, cậu thẹn quá hóa giận, "Em không có mặc!"

"Không mặc thì không mặc, tôi muốn mặc đồ em đã từng mặc rồi, tốt nhất là có mùi của em, làm sao bây giờ?" Giang Tử Mặc vừa nhẹ giọng dỗ dành vừa mỉm cười.

Quý Hoài buồn bực mím môi, mắt nhìn thẳng phía trước nhưng mặt thì đỏ tới tận mang tai, cả đuôi mắt cũng hồng hồng.

Thật là không dễ trêu chọc, Giang Tử Mặc thầm nghĩ.

Nhưng Quý Hoài như vậy rất đáng yêu, hơn nữa một Quý Hoài đáng yêu như thế chỉ thuộc về một mình hắn.

Nghĩ mà trong lòng ngọt như mật đường, hắn không nỡ bắt nạt cậu nữa.

Hai người đi vào một brand-shop mà cả hai đều quen dùng, Giang Tử Mặc chọn vài bộ theo thói quen, ngay cả thử cũng không cần thử, nhưng Quý Hoài sợ bây giờ chú Mặc gầy hơn trước nên kích cỡ sai biệt, cho nên nói ngon nói ngọt dụ hắn đi thử đồ.

Cậu ngồi trên sofa đợi, chú Mặc thử bộ nào đi ra cậu cũng khen một câu, khen tới mức khiến nhân viên trong tiệm rút gân mặt.

"Thật sự đẹp?" Giang Tử Mặc cố ý lấy một cái áo sơmi xanh lét quơ quơ trước mắt Quý Hoài, cậu nghẹn họng không nói nên lời.

"Có muốn tôi mặc cái này không?" Giang Tử Mặc lại lấy ra một cái quần bó màu đen.

Ánh mắt Quý Hoài khẽ liếc nhìn một chút, chật vật nuốt nước miếng.

Giang Tử Mặc thấy thế thì cười thắt cả ruột, không đi thử mà trực tiếp bảo nhân viên gói đồ lại. Lúc Giang Tử Mặc lại đi vào thay đồ, Quý Hoài vẫn còn đỏ bừng mặt, đầu óc không đặt trên cuốn tạp chí mà đang mơ màng nghĩ tới dáng vẻ của chú Mặc khi mặc bộ quần áo kia.

Sẽ như thế nào nhỉ?

Chiếc áo xanh biếc màu ngọc lục bảo, còn đính vài viên ngọc trai, quần màu đen bó sát vào chân, người bình thường nếu mặc như thế thì sẽ trông đồng bóng chết đi được, nhưng nếu là chú Mặc mặc thì sao?

Cậu không nhịn được tưởng tượng một chút, sau đó mặt đỏ tai hồng lắc mạnh đầu.

"Quý Hoài?" Giọng nói kinh ngạc truyền tới từ phía sau, Quý Hoài quay lại thì thấy Đỗ Doanh Doanh đang đi cùng một người đàn ông mà cậu không quen.

Đỗ Doanh Doanh kinh ngạc: "Sao em lại ở đây?"

Quý Hoài đứng lên cười chào hỏi: "Em đến mua quần áo."

"Em mua quần áo? Ở đây?" Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên nét mặt Đỗ Doanh Doanh, cô xấu hổ giải thích, "Ý... ý chị là... sao em lại mua quần áo ở đây..."

Người đàn ông bên cạnh có vẻ như là anh trai của Đỗ Doanh Doanh, anh ta đánh giá Quý Hoài một lượt rồi nghiêng đầu hỏi cô nàng, "Đây là Quý Hoài mà em nói? Từ Kim Thành tới?"

Giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường cao cao tại thượng.

"Anh, là người mà lúc trước em nói đó." Đỗ Doanh Doanh gật đầu.

Quý Hoài không lên tiếng, anh trai Đỗ Doanh Doanh cười nói: "Doanh Doanh thường nhắc về cậu."

"Anh." Đỗ Doanh Doanh xấu hổ.

Anh trai xoa đầu cô, nói: "Nếu cậu là bạn học của Đỗ Doanh Doanh thì cảm ơn cậu lâu nay đã quan tâm tới em gái tôi, hôm nay gặp nhau âu cũng là duyên phận, để tôi tặng cậu cái gì đó đi, có nhìn trúng bộ quần áo nào chưa?"

Quý Hoài cười như không cười, thấy chú Mặc đã thử đồ xong đi ra, liền lễ phép nói: "Cảm ơn Đỗ tiên sinh, nhưng tôi không thích cái gì cả, xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện."

Cậu đi tới bên cạnh Giang Tử Mặc, "Xem hết quần áo rồi sao?"

Giang Tử Mặc nhìn sau lưng cậu, nói: "Đều xem cả rồi, mua hết những bộ tôi đã thử đi."

"Được." Quý Hoài gật đầu, sau đó kêu nhân viên gói hết đồ mà Giang Tử Mặc thử khi nãy vào.

Đỗ Doanh Doanh đứng cùng anh trai ở một bên, Quý Hoài không hề để ý. Quý Hoài đi ra quẹt thẻ trước, Giang Tử Mặc ngồi trên sofa đợi cậu.

Đỗ Doanh Doanh phức tạp nhìn Quý Hoài và Giang Tử Mặc, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mấy túi quần áo to đùng. Anh trai rất hay cùng cô đi mua đồ của hãng này, cho nên cô rất rõ giá cả.

Rẻ nhất đã vài vạn tệ, đống đồ kia có lẽ phải lên tới cả trăm vạn tệ. Mấy trăm vạn tệ tiền quần áo, Quý Hoài nói mua là mua, lại còn là mua cho gã tình nhân kia của cậu ấy!!!

Đỗ Doanh Doanh khiếp sợ, không dám tin vào mắt mình nữa, đây là Quý Hoài mà cô quen sao?

"Đi thôi, chúng ta về nhà." Quý Hoài thanh toán xong xuôi quay ra xách túi đồ, Giang Tử Mặc cố ý không xách một túi nào, còn nói: "Chúng ta đi tiệm khác xem tiếp, tôi còn muốn mua nữa."

Quý Hoài sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Được."

Cho tới khi Quý Hoài đi rồi, Đỗ Doanh Doanh vẫn chưa hết kinh hãi. Anh trai cô ta không nhịn được nói: "Em bảo cậu ta là sinh viên nghèo rớt mồng tơi không cha không mẹ cơ mà?"

Đỗ Doanh Doanh hoảng hốt lắc đầu: "Em cũng không biết nữa."

Quý Hoài luôn mặc rất đơn giản, ăn cũng đạm bạc, chưa từng thấy cậu vung tiền mua đồ xa xỉ. Ngay cả cô bạn cùng phòng cũng nghe đồn về Quý Hoài y như Đỗ Doanh Doanh, rằng thì Quý Hoài là một học sinh nghèo đến từ nông thôn, không cha không mẹ.

Nhưng làm gì có sinh viên nghèo nào có thể mua liền một lúc cả trăm vạn tiền quần áo, lại còn không hề do dự.

Đỗ Doanh Doanh nghĩ thôi đã thấy khó chịu. Vốn dĩ cô rất cố chấp với Quý Hoài, giờ phát hiện ra cậu có tình nhân là đàn ông, lại còn có không ít tiền, không phải là chàng sinh viên nghèo trong ý nghĩ của cô. Nhất thời Đỗ Doanh Doanh cảm thấy mọi việc mất kiểm soát, trong lòng hậm hực bực bội vô cùng.

- ----------

Những bước đi đầu tiên trên con đường được vợ nuôi của chú =))))))))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.