Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 173: Người đăng bài



Edit: anh Dờ

Tuy Tôn Dịch cố tỏ ra bình tĩnh nhưng đáy mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.

Cậu ta hỏi: "Nhà cậu thuê à?"

Quý Hoài đáp: "Không, trước khi tới đây học thì đã mua rồi, nghĩ học ở đây bốn năm mà, mua một căn nhà sẽ tiện hơn."

"Ồ." Cậu ta gật đầu bưng ly nước lên uống, Quý Hoài không nói gì, hai người chìm vào im lặng.

Lát sau Tôn Dịch mở miệng nói: "Vừa rồi là bạn cậu à?"

"Không phải." Quý Hoài nhìn cậu ta, "Anh ấy là bạn trai tôi."

Ánh mắt Tôn Dịch hơi tỏ vẻ khinh thường, chỉ trong chớp mắt thôi nhưng Quý Hoài đã nhìn thấy. Quý Hoài thầm thở dài trong lòng, dù đã biết là Tôn Dịch, nhưng cậu vẫn không hiểu cậu ta làm vậy vì mục đích gì.

"Thực ra bài viết nói cũng đúng, tôi thích con trai." Quý Hoài chú ý nét mặt của Tôn Dịch, nói tiếp: "Tôn Dịch, cậu cảm thấy không thể chấp nhận sao?"

Tôn Dịch im lặng một lát, cười nói: "Sao lại không chấp nhận được? Thích ai là tự do của người đó, không ai có quyền can thiệp."

"Cảm ơn cậu, nếu người viết bài cũng nghĩ như vậy thì tốt quá."

Ánh mắt Tôn Dịch khẽ thay đổi một chút, cậu ta cúi đầu xuống che đi cảm xúc của mình, Quý Hoài làm như không thấy, tiếp tục nói chuyện.

Giang Tử Mặc mua đồ ăn về, Quý Hoài nhận lấy rồi vào bếp nấu cơm, Giang Tử Mặc ở bên cạnh giúp cậu rửa rau.

"Có hỏi được gì không?"

"Ừm." Quý Hoài hơi hụt hẫng, "Có thể xác định chính là cậu ta."

Giang Tử Mặc hỏi: "Vẫn không biết mục đích là gì sao?"

"Không rõ nữa."

"Vậy để tôi nói em nghe, có phải em đứng nhất ngành học, còn cậu ta đứng thứ hai, trước đó em lấy hết các loại học bổng và giải thưởng, đúng không?"

"Thì chỉ có mấy ngàn tệ thôi, nhà Tôn Dịch đâu có khó khăn tới mức đó." Quý Hoài nói.

"Vậy tôi hỏi em một chuyện nữa, em học năm ba rồi, sắp phải thực tập? Tôi được biết là ngành em học sẽ có cơ hội thực tập hai tháng ở một công ty lớn bên nước ngoài, bao ăn bao ở toàn bộ, sau khi về có thể viết một dòng kinh nghiệm hoàn mỹ lên CV, đúng chứ?"

Quý Hoài không tin lắc đầu: "Không phải chứ? Tin này em còn không biết, cậu ta sao mà biết được."

"Kệ cậu ta biết bằng cách nào, bây giờ cậu ta muốn có tên trong danh sách."

"Nhưng..." Quý Hoài tủi tủi nói, "Cho dù có tên trong danh sách thì em cũng đâu định đi."

Giang Tử Mặc nghe vậy thì vui vẻ cười, "Em không đi nhưng thầy giáo muốn em đi, thế là báo tên em lên trên luôn rồi."

"Báo rồi á? Để em đi nói chuyện với thầy giáo, bảo ổng hủy suất đi."

Giang Tử Mặc kéo cậu lại, an ủi nói: "Không cần vội, buổi tọa đàm ngày mai em cứ đi đi, sau ngày mai sẽ không ai bắt em phải đi nữa đâu. Về phần Tôn Dịch, em muốn xử lý thế nào?"

Quý Hoài thở dài thườn thượt: "Bạn cùng ngành cùng lớp, cho dù biết là cậu ta làm, nếu làm ầm lên thì trường học sẽ phạt, cuối cùng vẫn phải ngồi chung lớp, khó xử biết bao."

Giang Tử Mặc bóp mặt Quý Hoài, Quý Hoài trừng mắt nhìn hắn: "Anh... anh làm gì thế?"

"Ngốc quá." Giang Tử Mặc siết chặt tay một chút.

Cho dù Quý Hoài đã trải qua bao nhiêu chuyện nhưng cậu vẫn mềm lòng, vẫn đơn thuần như vậy. Nếu có người dám nói xấu sau lưng Giang Tử Mặc, hắn sẽ làm lớn mọi chuyện lên cho cả trường biết. Tôn Dịch không phải muốn nổi bật hay sao? Vậy hắn sẽ khiến cậu ta cả đời không ngóc đầu dậy được.

Nếu là hắn thì hắn sẽ làm thế, nhưng Quý Hoài thì khác, cậu vĩnh viễn không bao giờ dùng cách ác liệt như vậy. Nhóc con ngốc nghếch Quý Tiểu Hoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.