Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 189: PN5 - Đương lúc nắng xuân



Edit: anh Dờ

Qua tiết Thanh Minh, Quý Hoài và Giang Tử Mặc chưa về ngay mà ở lại Kim Thành thêm mấy ngày.

Hiếm lắm mới về một chuyến nên nhất định phải đến thăm Hạ phu nhân. Hiện giờ Viện Viện đã lớn rồi, trở thanh một cô gái duyên dáng xinh đẹp, ván cược của Hạ Phủ Hiên và Giang Tử Mặc cũng không thành, bởi vì sau khi Viện Viện lên trung học thì học hành vô cùng bết bát, năm ấy thi trượt đại học.

Hạ Phủ Hiên biết tin thì tức lộn cả ruột, may cho Viện Viện là lúc ấy có mặt Quý Hoài và Giang Tử Mặc, nếu không Viện Viện đã bị Hạ Phủ Hiên dạy dỗ như giáo huấn tân binh trong quân đội rồi.

Giang Tử Mặc phì cười, Quý Hoài lén chọt lưng Giang Tử Mặc, hắn mới thôi không cười nữa.

Giang Tử Mặc vờ vịt an ủi: "Viện Viện là con gái, ít điểm thì ít điểm, có sao đâu. Hơn nữa thiên phú học tập là do di truyền đấy."

Hạ Phủ Hiên lập tức sầm mặt, Hạ Viện Viện khóc không ra nước mắt, nhìn Quý Hoài cầu cứu.

Quý Hoài đành phải kéo chú Mặc đi, miễn cho ông cười trên nỗi đau của người khác, rồi lại mang thành tích của cậu ra xát muối vào vết đau của Hạ Phủ Hiên.

Sau khi trượt đại học, Hạ Viện Viện không biết nghĩ gì lại chạy vào quân đội, chuyện này mãi sau Quý Hoài mới biết, hiện giờ Hạ Viện Viện trong quân đội trái lại thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước, liên tiếp được thăng chức.

Sau khi rời khỏi nhà Hạ phu nhân, Quý Hoài và Giang Tử Mặc sánh bước tản bộ trên con đường yên tĩnh trong khu biệt thự.

Hai người đều mặc quần áo thường ngày, ngoại hình tuấn tú, dáng người cao ráo, đi cạnh nhau tự nhiên trở thành một cảnh đẹp. Mấy năm qua tính tình Quý Hoài ngày càng tốt, trái lại tính Giang Tử Mặc thì càng ngày càng bại hoại.

Lục Thất lén nói với Quý Hoài vài lần, bảo là bây giờ thiếu gia ỷ có Quý Hoài chiều hắn nên động tý là cáu giận, thời kỳ mãn kinh quá dài rồi đi.

Quý Hoài đành cười cười cho qua chuyện, về nhà lại chiều ổng như chiều vong.

Cậu thông cảm chú Mặc lớn tuổi hơn cậu, cho nên chuyện gì cậu cũng nhường nhịn. Năm ấy Quý Hoài không dám nói ra những lời này với chú Mặc, cậu chỉ thầm nghĩ trong lòng mà thôi, len lén nuông chiều hắn rồi len lén vui vẻ. Cậu ước gì chú Mặc cứ xấu tính nữa đi, vậy thì chỉ mình cậu mới có thể dỗ dành, mình cậu mới có thể chiều chuộng.

"Lên." Giang Tử Mặc đi lên trước mặt Quý Hoài, ngồi xổm xuống.

"Bây giờ em không còn nhẹ nữa đâu, thôi." Quý Hoài cũng muốn để ổng cõng lắm, nhưng cậu cũng tự biết giờ đã trưởng thành rồi, tuổi tác chú Mặc cũng lớn.

"Tôi nói, lên." Giang Tử Mặc nhíu mày thúc giục cậu.

"Thôi được rồi." Quý Hoài nhìn nhìn, cố gắng trèo lên lưng hắn thật khẽ, Giang Tử Mặc một tay nhấc cậu lên, lắc lư lắc lư khiến Quý Hoài sợ tới mức ôm chặt cổ hắn.

Giang Tử Mặc bây giờ mang một khí chất trầm lặng, hương vị này càng thêm đẹp vì có thêm cảm giác năm tháng.

Chú Mặc của cậu tràn ngập mùi vị của người đàn ông thành thục, nếu như là chú Mặc của năm xưa vào lần đầu tiên cậu gặp, hắn giống như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng chói lọi khiến người ta không thể mở mắt.

Nhưng hiện tại chú Mặc trở thành một thanh kiếm sắc bén phủ đầy bụi bặm, ánh sáng đã ẩn giấu vào bên trong, xung quanh lắng đọng hương vị của thời gian.

Quý Hoài vươn tay cào cào tóc hắn, chốc lát sau lại chuyển sang gãi cổ.

Giang Tử Mặc bình thản vừa đi vừa nói: "Không ngồi yên một lát được à."

"Không." Quý Hoài cười lắc đầu, "Mười năm sau chú Mặc còn cõng nổi em không?"

"Được, em già cả đi không vững tôi vẫn sẽ cõng em."

Quý Hoài cười: "Tới lúc em già yếu không đi được thì anh chắc cũng liệt giường luôn rồi."

"Quý Tiểu Hoài, muốn chết hả." Giang Tử Mặc giả vờ buông tay, Quý Hoài lập tức ôm cổ hắn, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng Giang Tử Mặc.

"Đấy, bây giờ anh đã tính để em ngã rồi, sau này già mà bị anh làm rớt thì xương cốt chắc cũng đi tong." Quý Hoài ôm cổ hắn.

Giang Tử Mặc nói: "Không làm em ngã, ngồi ngoan một chút đi."

"Chưa thấy ai ngoan hơn em đâu." Quý Hoài thấp giọng thầm thì.

"Nói gì đó?"

"Không."

Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ khoảng nửa giờ, Giang Tử Mặc dần dần thở hắt ra, Quý Hoài liền trèo xuống, hai người lại nắm tay nhau đi thêm một lúc.

Buối tối, Trần Ngư bỗng gọi điện cho Quý Hoài hỏi cậu đang ở đâu. Quý Hoài nói bọn họ đang ở Kim THành, Trần Ngư bảo trùng hợp quá bọn tôi đang ở ngay thành phố bên cạnh, sáng mai sẽ tới Kim Thành chơi.

Quý Hoài đồng ý cái rụp, tối đến thu dọn nhà cửa một chút rồi mới lên giường.

Giang Tử Mặc tắm xong thì đi ra kéo chăn nằm lên giường, Quý Hoài nhích lại gần ôm thắt lưng Giang Tử Mặc, nhắm mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng đẹp, như thể đang cố ý tặng cho Quý Hoài một niềm vui bất ngờ, mấy ngày liên thời tiết đều nắng đẹp như vậy.

Thời tiết đẹp, tinh thần cũng phấn chấn.

Quý Hoài vươn vai, xốc chăn Giang Tử Mặc đang đắp lên, hô to một tiếng: "Dậy thôi!"

"Quý Tiểu Hoài!"

"Ha ha ha." Quý Hoài nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, rầm một cái đóng cửa lại.

Cậu tới tới lui lui cặm cụi trong bếp một lúc, sáng nay sẽ ăn sủi cảo, tối hôm qua cậu đã làm sẵn rồi, bây giờ luộc lên là xong.

Bên này cậu đang luộc sủi cảo, phía sau Giang Tử Mặc ở trần đi tới bên cạnh cậu. Quý Hoài ra hiệu ý bảo tromg tay cậu đang cầm muỗng nóng, cậu lùi hai bước ra sau nói: "Đi ra ngoài chờ đi, tý nữa là xong."

Giang Tử Mặc đi lên hung hăng cắn hai phát lên miệng cậu, rồi thò tay xuống vỗ mông Quý Hoài một phát.

Hắn lấy đôi đũa gắp một chiếc sủi cảo trong nồi ra ăn. Quý Hoài vội nói: "Vẫn chưa chín mà?"

"Chín rồi, tôi đói bụng." Giang Tử Mặc chẳng quan tâm chín hay chưa, nhét vào miệng.

Quý Hoài lại đuổi hắn ra khỏi bếp, bảo đi mặc quần áo hẳn hoi vào, bằng không ánh mắt cậu cứ vô thức nhìn hắn suốt, không tập trung nấu ăn được.

Giang Tử Mặc cười, bắt đầu cởi quần áo của cậu, Quý Hoài không nhịn nổi nữa, vừa cố giữ lại vừa nói: "Còn không biết anh Trần với anh Lâm khi nào tới, tối hôm qua bọn họ không hẹn rõ ràng."

"Tập trung đi." Giang Tử Mặc tét mông cậu, đang muốn cởi quần Quý Hoài thì chuông cửa vang lên.

Quý Hoài và Giang Tử Mặc cùng đơ ra tại chỗ, hai người đưa mắt nhìn nhau, Giang Tử Mặc hôn cậu: "Đừng động đậy, chúng ta tiếp tục."

"Thôi, thôi đừng..." Quý Hoài lập tức gỡ tay hắn ra, nếu bọn anh Trần tới thì cậu mất mặt chết.

Giang Tử Mặc không vui, ôm Quý Hoài hôn một lúc lâu, chuông cửa liên tục réo, Quý Hoài bất đắc dĩ hôn đáp lại hắn.

"Chú Mặc, bên ngoài có người, về phòng trước được không?"

Sắc mặt Giang Tử Mặc trầm xuống, xoa bóp Quý Hoài thêm mấy cái mới hậm hực về phòng.

Quý Hoài thở phào một hơi, đi ra cửa chờ độ nóng trên mặt tan bớt mới mở cửa ra.

Quả nhiên là Trần Ngư và Lâm Bách Vũ, Trần Ngư nhìn quả môi sưng đỏ của Quý Hoài, trêu chọc nói: "Bọn tôi đến sớm quá, quầy rầy rồi hả?"

"Không, không..." Quý Hoài sờ sờ mũi mời hai người vào nhà.

Lâm Bách Vũ vừa vào đã ngửi thấy mùi sủi cảo, liền nói: "Còn không, cho tôi ké một bát."

"Còn còn, hai người ngồi đi, để em bưng ra mọi người cùng ăn."

Trần Ngư và Lâm Bách Vũ cùng ngồi vào bàn đợi Quý Hoài, Lâm Bách Vũ ghé vào tai Trần Ngư thầm thì: "Đã bảo em đến muộn một tý mà không nghe, đến sớm như thế, quấy rầy chuyện tốt của người ta rồi thấy chưa? Em có nhìn cổ Quý Hoài không, chi chít dấu hôn."

"Anh nhìn kỹ nhỉ." Trần Ngư lạnh lùng liếc mắt nhìn, Lâm Bách Vũ giơ tay xin tha: "Anh đâu có nhìn nhiều."

Lâm Bách Vũ kéo cổ áo Trần Ngư cao lên, "Em cũng để ý một chút, đừng để bọn họ thấy."

Trần Ngư trừng mắt nhìn hắn, thấy Quý Hoài đi ra thì quyết đoán kéo cổ áo lên cao một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.