Khi đi ngang qua cô gái kia Thượng Hy đứng lại, lạnh lùng nói:
"Từ mai cô không cần đến công ty này nữa."
Cô gái kia chỉ run lên mà không nói được gì.Thượng Hy bây giờ chỉ lo lắn, cho người đang trong lòng nên không để ý gì ánh mắt của xung quanh.Cảm giác được Mạnh Lạc vẫn còn run lên nhè nhẹ, Thượng Hy thở dài vuốt lưng cô an ủi:
"Được rồi, Lạc nhi con bình tĩnh lại đi."
Mạnh Lạc gật đầu không đáp, chuyện vừa rồi làm cô nhớ lại lúc cô còn ở Mạnh gia bị hành hạ đánh đập như thế nào, lại một lần nữa như lũ kéo về.Mạnh Lạc giữ chặt lấy áo Thượng Hy, lúc này Thượng Hy nhẹ nhàng lên tiếng:
"À con đến tìm chú có gì không?"
Mạnh Lạc lúc này mới nhớ ra việc tại sao cô tới đây, cô đưa túi cô mang đến nói:
"Con mang cho chú chút đồ ăn."
Thượng Hy thấy Mạnh Lạc bình thường rồi thì nhẹ nhõm thở ra nói:
"Vậy ăn chút đi chú chưa ăn trưa hơi đói."
Mạnh Lạc gật đầu lấy đồ ăn ra.Thượng Hy ngồi xuống bên cạnh Mạnh Lạc, nhìn cô bận rộn lấy đồ ăn ra, trên môi Thượng Hy nở ra nụ cười nhẹ ánh mắt nhìn cô đầy ôn nhu.Sau một hồi bận rộn thì Mạnh Lạc mỉm cười nhìn Thượng Hy,nói:
"Chú,xong rồi có thể ăn được rồi."
Thượng Hy không vội chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô,ân cần hỏi:
"Lúc nãy có đau không?"
Tự nhiên thấy Thượng Hy xoa đầu mình thì Mạnh Lạc ngượng ngùng,nói:
"Dạ...con không sao."
Thượng Hy vẫn nhẹ giọng trách Mạnh Lạc:
"Sao lúc đó, con không phản kháng lại.Để cô ta nắm tóc như thế."
Mạnh Lạc nghe vậy cúi đầu xuống, không nói gì.Vì cô biết chú không muốn cô bị uất ức, nên sẽ không để yên cho cô gái kia.Thượng Hy cũng không ép buộc cô, lặng lẽ nhìn cô.Anh thích lặng lẽ nhìn cô như thế này, Mạnh Lạc cảm giác Thượng Hy không nói gì thì ngước lên nhìn, thì bắt gặp ánh mắt của anh.Mạnh Lạc lúng túng: