Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 17: Đánh tới địa bàn của tao
Người dịch: co_duoi_ga
Suu tam:
Tên côn đồ đầu tiên xông lên, bị Lăng Phong trực tiếp cho một cước đạp ra ngoài! Một quyền đánh thẳng, lại khiến một người nữa bay ra!
Chẳng bao lâu, trên mặt đất đã có tới bốn năm tên côn đồ nằm lăn lóc. Những người khác vừa nhìn vào, cũng biết người thanh niên này không đơn giản, thật sự có tài, không dám đến gần!
- Con mẹ nó, tất cả đều chút ngay cho tao!
Hùng trọc rất khí phách một tay bắt lấy áo của một tên côn đồ, trực tiếp ném ra ngoài.
- Thằng nhóc kia, thảo nào dám hung hăng càn quấy như vậy, hóa ra có chút võ nghệ!
Hùng ca nhếch mép, lạnh lùng nhìn Lăng Phong. Gã không hề có chút sợ hãi nào. Gã rất tự tin về sức khỏe của mình. Gã chỉ coi trọng sức mạnh. Đối với gã, kỹ xảo chính là thứ gã khinh thường nhất.
Lăng Phong nhìn tên Hùng trọc toàn thân béo ú này, hắn liếm môi một chút, giơ một chân, trực tiếp đá thẳng vào ngực tên Hùng trọc đầy dữ tợn này!
Ngoài sự tưởng tượng của Lăng Phong, Hùng trọc chỉ lui về phía sau hai bước!
Quả nhiên sức mạnh của gã cũng không nhỏ. Nếu là người bình thường, đã sớm bị mình đạp bay ra ngoài! Lăng Phong âm thầm phân tích.
Hùng trọc tức giận. Gã nắm chặt bàn tay lớn như bao cát lớn, thề phải đập vỡ cái đầu nhỏ của Lăng Phong!
Lăng Phong thoáng nghiêng đầu sang một bên, tránh được một quyền của gã. Ngay lập tức, hắn hạ thấp người, mạnh mẽ húc đầu vào cái bụng giống như sườn núi của Hùng trọc!
Lần này Hùng trọc vẫn chỉ lùi lại phía sau vẻn vẻn có hai bước!
Lăng Phong tức giận, mắng to.
- Con mẹ mày, ông đây dùng sức lớn như vậy, mày lại chỉ lùi lại có hai bước, muốn đả kích người khác sao?
Trong phòng nhỏ hẹp, Lăng Phong không có khả năng chạy lấy đà. Hắn trực tiếp nhảy vọt người lên, lộn vòng người về phía trước, chân phải giơ thẳng, gót chân bổ vào vai trái của Hùng trọc. Lần này lực đánh quá mạnh, Hùng trọc cũng không chống đỡ được, trực tiếp khụy một chân xuống!
- Tao phải róc xương lóc thịt mày!
Hùng trọc cảm giác bị sỉ nhục quá lớn, phẫn nộ rít gào, hai mắt đỏ ngầu lên.
Gã điên tiết đánh ra một quyền, Lăng Phong vẫn khéo léo tránh né được!
Lăng Phong liên tiếp tránh được hơn mười quyền của Hùng trọc! Nhìn thể lực của gã đã chống đỡ hết nổi, Lăng Phong dùng đầu gối, thúc thật mạnh vào cằm Hùng trọc!
Thân hình dài rộng mạnh mẽ của hắn bay ngược về phía sau, nện một cái thật mạnh trên mặt đất. Sàn nhà cũng run rẩy vài cái!
Lăng Phong giẫm một chân lên ngực Hùng trọc.
- Có phục chưa?
- Không phục!
Hùng trọc gầm khẽ.
Lăng Phong rút ra một con dao, trực tiếp cắm vào giữa bàn tay to lớn của Hùng trọc, ghim chặt ở trên sàn nhà. Cảnh tượng vô cùng thê thảm!
- A!!!!
Hùng Trọc liền hít một hơi lạnh. Gã cảm thấy vô cùng đau đớn.
- Hiện tại thì sao?
Lăng Phong vẫn không nặng không nhẹ hỏi.
- Phục rồi, phục rồi, phục rồi, thật sự phục rồi!
Hùng trọc quá đau, khuôn mặt cũng méo xệch, vội vàng cầu xin tha thứ.
- Vậy hiện tại biết nên làm như thế nào rồi đúng không?
Lăng Phong rất thưởng thức thái độ của gã.
- Biết, biết, miễn nợ, miễn nợ!
Sắc mặt Lăng Phong chợt trở nên gay gắt. Hắn giẫm một chân lên trên con dao, lại ấn con dao ghim sâu xuống thêm vài phần.
- Đừng gây chuyện với xưởng trưởng Lý của chúng tao nữa biết không?
Hùng trọc sửng sốt. Thì ra hắn tới là vì chuyện này sao? Gã vội vàng nói.
- Biết, biết, tôi nhất định sẽ không làm vậy nữa. Van xin anh. Anh đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi đi!
- Hùng trọc. Mày lăn lộn trong giới xã hội đen, tao mặc kệ. Tao cũng không muốn xen vào! Chỉ cần mày ngoan ngoãn không đi gây chuyện với tao, tao cũng không có hứng thú đến chơi với mày! Nếu mày thật sự muốn chơi. Vậy tao đây cho chơi với mày tới cùng. Tuy nhiên nếu có lần sau, con dao găm này cắm ở vị trí nào, thật sự cũng khó mà nói được!
Lăng Phong nhìn đũng quần Hùng trọc nói với vẻ đầ hiếp.
Hiện tại, Hùng trọc sao có thể không thành thật một chút chứ. Hảo hán không ngại thiệt trước mắt.
- Biết. Biết. Hùng trọc tôi có mắt như mù, còn xin đại ca giơ cao đánh khẽ!
Lăng Phong mỉm cười, cúi người xuống, rút mạnh con dao găm cắm trên bàn tay Hùng trọc. Một tia máu phụt ra theo. Hùng trọc đau muốn chết cố cắn răng, nhưng vẫn không nhịn được đau kêu lên một tiếng.
Sau khi Lăng Phong lau máu tươi trên quần áo Hùng trọc, hắn thu dao găm lại, vỗ vỗ tay! Trực tiếp chạy lấy người!
Một đám côn đồ đứng ở ngoài không dám ngăn cản, đều tự động tránh đường, để ôn thần này đi ra ngoài!
- Hi vọng lần sau khi tao quay lại, cũng vẫn miễn phí!
Lăng Phong cũng không quay đầu, ném một câu.
- Khốn kiếp, con mẹ nó, chúng mày còn đứng thất thần ở đấy làm gì? Khẩn trương gọi xe cứu thương đi!
Hùng trọc đau tới mức đổ mồ hôi hột, nhìn mấy tên côn đồ còn đang đứng run rẩy ở bên cạnh quát lớn.
Sau khi Lăng Phong từ câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy đi ra, hắn trực tiếp gọi điện thoại cho xưởng trưởng Lý, nói cho ông ta biết, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết thỏa đáng. Hiện tại, tên Hùng trọc đang nằm ở bệnh viện. Ít nhất gã cũng phải nghỉ ngơi một tháng. Hơn nữa, gã đã đáp ứng rồi tuyệt đối sẽ không quay lại gây phiền toái!
Nghe xong cuộc điện thoại này, xưởng trưởng Lý mừng rỡ. Ông ta thật sự không ngờ được cậu Tiểu Lăng này thật đúng là rất giữ lời. Chuyện tối hôm qua mới đồng ý, hôm nay đã làm xong! Vì thế, ông ta rất sảng khoái ghi chi phiếu chuyển tiền cho Lăng Phong!
Nhìn di động báo tin, năm mươi nghìn đã được chuyển vào tài khoản, Lăng Phong rất đắc ý thổi bay ria mép.
- Cuối cùng ông đây lại có tiền!
Trên đường đến xưởng, Lăng Phong vừa đi vừa huýt sáo. Vừa tới cửa, hắn đột nhiên phát hiện Tiền Hưng đang đứng ở cửa chờ hắn. Nhìn mặt y sầm xuống như vậy, Lăng Phong biết, sợ là tên bê con khốn kiếp này lại muốn chỉnh mình! Có đôi khi, Lăng Phong thật muốn đấm cho y vài cái, hỏi y một chút, rốt cuộc hắn đã làm gì mất lòng hai tôn đại thần là y cùng Ngô Lượng này. Vì sao hai người phải thường xuyên gây khó dễ với mình như vậy?
- Lăng Phong, anh còn biết đi làm sao?
Thấy Lăng Phong, Tiền Hưng lập tức cả vú lấp miệng em khiển trách hắn.
- Tôi đã nhờ anh Tống xin phép giúp rồi mà?
Lăng Phong thực sự không muốn để ý tới tên chuyên nịnh bợ này.
- Anh có thái độ gì vậy? Chẳng lẽ không biết nói sao? Muốn xin phép phải tự mình tới văn phòng của đội trưởng xin. Nhất định phải được đội trưởng đồng ý, nếu không, tuyệt đối không thể tự tiện rời khỏi vị trí công tác!
Tiền Hưng lập tức đứng thẳng, vênh váo tự đắc chỉ vào mũi Lăng Phong khiển trách.
- À, tôi thật sự không biết!
Lăng Phong thật sự không muốn đứng đây nhìn bộ mặt thối tha ghê tởm này, làm hỏng tâm trạng vui vẻ của mình hôm nay.
- Anh đứng lại đó cho tôi. Tôi đã cho anh đi chưa? Anh còn biết quy củ nữa hay không?
Thấy tên Lăng Phong này không thèm để ý tới mình, Tiền Hưng cảm thấy dường như mình đã bị sỉ nhục rất lớn, y càng vênh váo tự đắc quát lớn.
- Được rồi, được rồi! Còn tưởng mình là đội phó sao? Đồ chó, cáo mượn oai hùm!
Lúc này, Tống Thiên từ trong cửa phòng bảo vệ đi ra, tỏ ra rất chán ghét khi phải nhìn thấy bộ mặt của Tiền Hưng. Anh ta châm chọc nói.
- Mày nói cái gì? Mày có can đảm thì lặp lại lần nữa. Mày tin tao sẽ bảo đội trưởng cắt hết lương tháng này của chúng mày không?
Tiền Hưng tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, chỉ vào Tống Thiên uy hiếp nói.
- Cút!
Dương Hùng không biết xuất hiện phía sau Tiền Hưng từ lúc nào. Anh ta trực tiếp đá một cước vào mông y, khiến y bị trúng đạp thành chó gặm bùn.
Có lẽ Tiền Hưng không sợ Tống Thiên Lăng Phong, nhưng y vẫn kiêng dè Dương Hùng. Dù sao Dương Hùng vẫn là người có thân thủ tốt nhất đứng đầu trong đội bảo vệ của bọn họ. Ngay cả đội trưởng là Ngô Lượng từng tham gia quân ngũ, cũng không phải là đối thủ của Dương Hùng. Cho nên cho dù y dám cáo mượn oai hùm, nhưng nếu bảo y thật sự đi trêu chọc Dương Hùng, y thật sự không có can đảm đó!
Tiền Hưng sợ tới mức vãi cả nước tiểu. Y chạy vội được vài bước, mới dám quay đầu lại, chỉ vào mấy người đe dọa nói.
- Chúng mày, chúng mày, chúng mày cứ chờ đấy!
Dương Hùng vừa giơ giơ cái tay lên, Tiền Hưng sợ tới mức vội vàng chạy lấy người!
- Thật đúng là kẻ cực phẩm!
Lăng Phong không nói gì lắc đầu. Vừa nói, hắn lại mời hai người mỗi người một điếu thuốc.
- Tiểu Lăng, cậu là người mới đến. Nếu Ngô Lượng thật sự quyết tâm muốn chỉnh cậu, cậu gặp nguy rồi. Sợ là bát cơm này cũng khó giữ được!
Tống Thiên nhíu mày.
- Không có việc gì. Nắm lông gà tưởng lệnh tiễn, cho là mình làm quan lớn!