Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 21: - Bí mật của chủ nhà



Mấy ngày tiếp theo, tôi không thấy chủ nhà, tôi gọi cho chị ấy, chị ấy cũng không nghe máy.
Hôm Lục Lộc Bỉ xuất viện, tôi hỏi Vưu Đắc, em ấy trầm ngâm chốc lát. "Chị ấy sẽ không ra khỏi cửa."
Không ra khỏi cửa? Ở nhà? Tôi thử gõ cửa phòng chủ nhà, tôi gõ vài lần, cửa không mở. Không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi ngồi trong phòng làm việc, cả ngày tâm trạng tôi đều không thể ổn định. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Thủy Khôi Tỉ xuất hiện hai ngày trước, chắc không phải là tôi bị Thủy Khôi Tỉ lợi dụng làm hung khí đâu ha? Tôi hơi hối hận vì mình đã đồng ý giúp cô ta đưa bản vẽ cho chủ nhà.
Từ công ty trở về, tôi vội vàng đến thùng rác để tìm quyển bản vẽ, hi vọng có thể tìm thấy chút manh mối. Trước đó khi chủ nhà ném bản vẽ đi, tôi đã muốn nhặt về, nhưng nghĩ lại đó là hành vi xâm phạm người khác * nên thôi. Tôi hỏi dì quét rác mới biết rác bị xe rác chở đi rồi. Nếu là trong phim thần tượng, thông thường, nhân vật chính sẽ chạy theo xe rác nửa thành phố. Tiếp đó, người đó sẽ tìm thấy chiếc nhẫn lớn hơn hạt đậu một chút ở trong một đống rác được phân loại sạch sẽ, sau đó thì vui mừng, hớn hở. Hoặc là người đó tìm không được, gào khóc vài tiếng, một nhân vật chính khác xuất hiện kèm theo nhạc nền, vẻ mặt người đó đầy cảm động nói đừng tìm nữa, em vốn không có ném đi. Có lẽ, tôi không phải nhân vật chính, cho nên tôi cũng chạy theo xe rác hơn nửa thành phố. Sau đó, tôi nhìn thấy một luồng khói dày đặc bay lên từ bãi đốt rác ngoại thành.
Về đến nhà, tôi lại gõ cửa phòng chủ nhà, cửa không mở.
"Vưu Đắc, chị Hựu Thanh không có ở nhà mà."
"Ừm a... Chị đến ưm... trước cửa sổ nhà chị ấy... chìa khóa chị ấy chôn trong cây sen đá thứ ba... chị mở cửa đi, em đoán chị ấy ở nhà... Không nói với chị nữa... Em ưm..." Âm thanh từ loa truyền ra, tôi không còn biết gì nữa, trừ tiếng của Vưu Đắc còn có tiếng thở dốc của Lục Lộc Bỉ.
... Đã trễ như vậy, bọn họ... Má ơi*!? Tuyến tình cảm của nhân vật chính còn chưa có tiến triển, nhân vật phụ các người có cần phải tiến triển thuận lợi như vậy không? Không phải là các người chỉ giúp phát triển nội dung vở kịch thôi sao? Chẳng lẽ tôi thật sự không phải nhân vật chính??
Vừa mở cửa ra, một con vật nhỏ chạy đến, nó cắn ống quần tôi, dường như nó muốn kéo tôi vào trong. Tôi nhanh chóng đóng cửa, ôm lấy Đạo Đạo đang kêu ư ử. Tôi dự định mở đèn phòng khách thì nghe được giọng nói yếu ớt. "Đừng mở đèn."
Chính là giọng của chủ nhà. Tôi tiến vào phòng khách, chủ nhà co rúc trên ghế sofa, đầu chị ấy nhô ra từ tấm chăn, máy chiếu phim đặt ở phòng khách không chiếu gì nên nó đã chuyển thành màn hình trắng không có tín hiệu. Đạo Đạo liếm cổ tay tôi không ngừng, dường như nó cực kỳ đói bụng.
"Chị Hựu Thanh..."
"Thức ăn cho chó trong ngăn kéo, sữa tươi cũng ở đó, em cho Đạo Đạo ăn chút đi."
"Dạ." Cho đến bây giờ, tôi chưa từng thấy dáng vẻ sơ suất, mờ mịt này của chủ nhà.
"Chị ăn cơm chưa?"
"Chị ăn rồi."
Phòng khách tối mịt, tôi nương theo ánh sáng của máy chiếu nhìn gương mặt của chủ nhà. Hai gò má vô cùng nhợt nhạt, đôi môi cũng không có chút huyết sắc nào. "Mấy ngày nay, chị có ăn không?"
Chủ nhà không trả lời, lại còn rụt cổ , cả người chị ấy vô lực muốn trốn vào tấm chăn.
"Em nấu cơm cho chị ăn."
"Em đừng đi."
"Em không đi, em ở phòng bếp."
"Chị không đói."
"Em nấu rất nhanh."
Môi chủ nhà ấp úng. "Chị thật sự không đói bụng."
Tôi kéo chiếc chăn của chủ nhà xuống để chị ấy cảm thấy thoải mái, không bị oi bức. "Lâu như vậy chị không ăn gì, chị phải ăn một chút, nếu không chị sẽ ngã bệnh."
Chủ nhà ngước mắt lên, chị ấy nhìn tôi, tựa như con nai nhỏ lạc đường. "Ừm."
Tôi làm hai món ăn thanh đạm, nấu cháo, tôi sợ chủ nhà đã lâu không ăn cơm, dạ dày tiêu hóa không tốt. Chủ nhà bưng chén cháo nhưng không gắp thức ăn, tôi cầm đôi đũa sạch gắp thức ăn cho chị ấy. Sau khi ăn nửa chén cháo, tình trạng của chủ nhà tốt hơn nhiều. "Em về đi, trễ thế này rồi."
"Ừm, em đợi chị ăn hết cháo, Đạo Đạo uống sữa xong."
"Chị ăn hết rồi." Sau khi ăn xong, chủ nhà thành thành thật thật nâng chén cho tôi xem. Dáng vẻ bây giờ của chị ấy, y như trẻ con phạm lỗi.
"Chị ngủ đi." Tôi thương lượng.
"Chị không muốn ngủ."
"Nhìn chị như vậy, em cũng không ngủ được." Dáng vẻ này của chủ nhà, thật sự quá bất thường. Mặc dù Vưu Đắc có vẻ lo lắng nhưng dường như em ấy tập mãi thành quen rồi.
Chủ nhà không đáp, chị ấy nhìn máy chiếu, im lặng hồi lâu. "Sáng mai, chị sẽ ổn thôi."
Tôi rất muốn hỏi chủ nhà làm sao vậy, nhưng tôi đoán chừng chị ấy sẽ không nói, nếu muốn nói chị ấy đã sớm nói rồi. Quay về phòng của mình, đã hơn bốn giờ sáng, điện thoại di động hết pin từ lâu. Tôi sạc pin, sau đó gửi tin nhắn cho Vưu Đắc. "Chị Hựu Thanh đang ngủ."
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi lên weibo hỏi Thủy Khôi Tỉ. "Có ở đó không?"
Trước đó, tôi hỏi Thủy Khôi Tỉ rằng cô ta và chủ nhà có bất hòa về tình cảm hay không, cô ta nói không. Nếu như không phải rối rắm chuyện tình cảm, vậy là chuyện gì?
Vừa nghĩ đến gò má tái nhợt của chủ nhà, lòng tôi đau thắt lại, không thể nào ngủ được. Đã lâu lắm, tôi không có loại cảm giác này, tôi thừa nhận bản thân dễ dàng nảy sinh cảm tình. Khuôn mặt đẹp đẽ, lời nói đúng mực, làm việc quyết đoán, những điều này đều có thể khiến tôi nảy sinh tình cảm với một người con gái. Nhưng chỉ có cảm giác đau lòng, vô cùng thương tiếc là rất ít có. Lần Tề Tiêu ngã bệnh nằm bệnh viện, cô ta phải truyền dịch, hộp cơm đặt trên bàn đầu giường, cô ta ngồi đầu giường cố hết sức cầm chiếc đũa. Một màn này khiến tôi đau lòng đến nổi học bổ túc cũng không đi. Chẳng qua là tôi không biết khi đó cô ta đã gian díu cùng cô bạn gái trẻ rồi.
Cảm giác đau lòng như thế đã lâu không cảm nhận, nó khiến tôi ngồi cả ngày chờ Thủy Khôi Tỉ login . Đến giờ tan làm, tôi không tăng ca, trực tiếp cầm tài liệu về nhà. Lúc tôi trở về, chủ nhà đang chăm sóc chậu hoa, nhìn khí sắc chị ấy đã khá hơn nhiều.
"Chị Hựu Thanh, chị..."
"Chị đang chờ em."
"Chờ em?"
"Đúng vậy đó, chị chờ em cùng đi ăn tối."
"Sao chị không điện thoại cho em?"
"Chị không muốn hối thúc em, từ từ chờ, lâu lắm rồi không có chờ đợi ai, cảm giác..." Chủ nhà nháy mắt. "Cũng không tệ lắm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.