Tôi liếc mắt. "Mình cũng không trông cậy vào cậu, cậu chỉ cần không phá hoại là tốt rồi."
"Chủ nhà cậu có gì tốt chứ? Bất quá là cô ta chỉ xinh đẹp một chút, dáng người tốt một chút, tính khí cũng tốt một chút, có thêm chút tiền dơ bẩn thôi mà?" Lộc Lộc nói. "Trừ dáng người, mình kém hơn chủ nhà cậu điểm nào đâu?"
"Triệu Hoàn? Triệu Hoàn? Cậu ngáp cái gì chứ?" Lục Lộc Bỉ khóc thút thít nói. "Cậu xem thường mình. Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc!
"Vưu Đắc ở chỗ cậu hả?"
"Đúng rồi. Cứ cách vài ngày, em lại đến chỗ mình hết nấu cơm lại giặt đồ." Lục Lộc Bỉ nói. "Cậu nói xem thời buổi bây giờ theo đuổi bạn gái, thật đúng là..."
"Có thành ý?"
"Không, không." Lục Lộc Bỉ nói liên tục mấy từ không. "Thật là phiền phức."
Lục Lộc Bỉ hết ăn lại nằm, cực kỳ nhàn rỗi. Lúc trước, tôi còn nghi ngờ cậu ấy giảm được mấy cân thịt như thế nào. "Vậy cũng đúng. Cậu cũng không nhìn lại bản thân xem đã độc thân bao lâu."
Nói xong Lục Lộc Bỉ lặng im, có lẽ đang đếm ngón tay. "Vậy mà ba năm rồi."
"Sang năm là năm thứ tư."
"Cậu còn dám nói mình, chuyện này cũng do cậu mà ra. Nếu cậu đáp ứng mình, bây giờ tụi mình đã bên nhau được ba năm rồi." Chuyện gì Lục Lộc Bỉ cũng có thể lôi tôi vào. "Bây giờ cậu đáp ứng mình, cậu còn có thể kịp thời giảm thiểu tổn thất."
"Lộc Lộc, mình hỏi cậu nha."
"Cậu nói đi, cậu muốn sính lễ như thế nào?"
"Vưu Đắc có chỗ nào không tốt?"
"Không phải em ấy không tốt, chẳng qua em ấy không thích hợp với mình."
"Cậu ham ăn làm biếng, em ấy cần cù chăm chỉ. Cậu gả cho em ấy, ít nhất cậu không lo chết đói."
"Cậu nói giống như mình còn đang vật lộn để được ấm no." Lục Lộc Bỉ nói. "Tiểu Hoàn, cậu có muốn mình thể hiện khả năng của mình cho cậu xem không?"
"Lộc Lộc, không phải là cậu..." Tôi ngừng một chút. "Sợ chứ?"
"Sợ?" Lục Lộc Bỉ phản ứng cực nhanh, tốc độ nói chuyện cũng nhanh vô cùng. "Tại sao mình phải sợ?"
"Cậu nghe thử tốc độ nói chuyện của cậu đi. Khi một người nóng lòng cãi lại, khả năng rất lớn là người đó bị nói trúng tim đen." Tôi nói.
"Tim đen của mình?"
"Mình hỏi cậu, buổi sáng cậu có ăn c*t không?"
"Cậu mới ăn c*t."
"Cậu xem đi, mình nói cậu sợ, phản ứng của cậu còn nhanh hơn mình nói cậu ăn c*t."
"Mình là người ngay thẳng, không lắm chiêu trò như cậu."
"Mình chỉ muốn cậu vui vẻ, cậu không vui mình nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng." Tôi nói. "Mình cảm thấy cậu rất vui vẻ khi có Vưu Đắc ở bên cạnh, thanh năng lượng của cậu Max+."
"Đúng, đúng, mình không nói với cậu nữa. Bằng không mình bị cậu xoay vòng vòng." Lục Lộc Bỉ nói.
Lục Lộc Bỉ chỉ mới yêu đương một lần, còn là mối tình đầu. Vẻ mặt "lương thiện thuần khiết" của cậu ấy lừa không ít cô gái, ngay cả mối tình đầu cũng là người ta theo đuổi cậu ấy. Sau khi chia tay mối tình đầu, cậu ấy cũng không yêu đương gì nữa. Tôi hay suy đoán, tại sao Lục Lộc Bỉ không yêu ai? Cậu ấy không giống tôi, tôi lo phát triển sự nghiệp, mà Lục Lộc Bỉ có người nhà lót đường, nghề nghiệp của cậu ấy đã được định sẵn. Không gặp được người thích hợp? Cũng không đúng. Lục lộc Bỉ du học ở Mĩ, cách vài ngày lại có vài cô gái bình luận trên ins của cậu ấy, bọn họ nhìn rất được nha. Vấn đề tâm lí? Vừa rồi nói sợ, chỉ là tôi thuận miệng, không ngờ Lục Lộc Bỉ lập tức phản ứng, xem ra cậu ấy thật sự sợ. Chính là vậy, nhiều người ngoài miệng bỡn cợt, thật ra là có lí do, mấy người đó chạy trốn nhanh hơn ai hết. Chung quy Lục Lộc Bỉ thường treo tôi đầu miệng, đó là bởi vì cậu ấy biết rõ, tôi không thể nào đáp ứng cậu ấy. Những người như vậy có rất nhiều nỗi sợ, sợ bị tổn thương, sợ gánh vác trách nhiệm. Người hiện đại có rất nhiều tật xấu, không thể yêu cũng được coi là một loại tật xấu. Nỗi sợ của tôi còn có thể chữa được, chỉ cần ngày nào đó tôi được thăng chức, tăng lương, tương lai sáng lạn, rộng rãi bằng phẳng, có lẽ tôi sẽ không còn sợ hãi nữa. Đương nhiên là có lẽ. Phân tích bản thân phải khách quan.
Nghĩ về chuyện không thể yêu, tôi lại nhớ đến chủ nhà. Chị ấy lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay hai mươi bảy tuổi, theo như thông tin tôi đào được từ Vưu Đắc và Thủy Khôi Tỉ thì cho đến bây giờ chủ nhà vẫn chưa yêu ai, vậy chị ấy cũng không thể yêu chăng?
Khi tôi đưa bánh sủi cảo cho chủ nhà, chị ấy vẫn đang ngồi trên ghế sofa đánh chữ, ngón tay thon dài, gõ như bay lượn trên bàn phím.
"Chị Hựu Thanh, chị vẫn đang viết bản thảo hả?"
A Hiểu là điển hình của người mắc bệnh trì hoãn, cậu ấy nói chứng bệnh này trong giới viết văn chữ hay truyện tranh rất phổ biến. Một tuần trước khi nộp bản thảo sẽ không có động tĩnh gì, cơ bản là không có văn tứ gì chảy ra, nhất định phải chờ đến buổi tối trước khi nộp bản thảo. Loại cảm giác lần mò này, tôi có thể thấu hiểu, dĩ nhiên nó không phải trên người tôi mà là nhân viên của tôi. Thông thường mỗi khi tôi đi ngang qua, bọn họ sẽ bắt đầu bận rộn, vừa mở ra Word vừa mở ra Excel. Còn có người dứt khoát hơn, góc dưới bên phải màn hình là video đang chiếu dở, mặt cuối xuống mặt bàn, dáng vẻ hết sức chăm chú, phảng phất như có thể nhìn mặt bàn thành đóa hoa.
"Ừm." Ngón tay chủ nhà vẫn đang tung bay, chị ấy mang mắt kính, nhìn qua thật... cấm dục.
"Chị Hựu Thanh, em đút chị nha."
"Được." Chủ nhà há miệng, ánh mắt không rời đi trang Word.
Dù ăn gì chủ nhà đều ăn chậm nhai kĩ, cái bánh sủi cảo Lục Lộc Bỉ ăn bằng một ngụm thì chị ấy chia ra ăn 2, 3 lần. "Ngon quá, em gói hử?"
"Không phải, em mua ở siêu thị."
"Em đi siêu thị khi nào?"
"Hôm nay em ra ngoài bàn việc với đối tác, bàn xong em nhìn thấy siêu thị nên tiện thể mua hai bao sủi cảo." Tôi thổi thổi bánh sủi cảo. "Chị Hựu Thanh, chị muốn đi siêu thị à?"
"Em có rảnh không? Chị muốn đi chung em."
"Có. Em rất rảnh." Được cùng một chỗ với chủ nhà, đương nhiên là tôi có rất nhiều thời gian rồi.
Đi dạo siêu thị, chủ nhà cũng rất thong thã ung dung, chị ấy cầm hai cái cốc trà xem thật lâu. Ánh đèn siêu thị nhu hòa, từ hướng của tôi có thể nhìn thấy gò má tinh xảo và hàng lông mi thật dài của chủ nhà. "Em cảm thấy cái này đẹp hay là cái này?"
Em cảm thấy chị đẹp. "Ừm... Cái bên phải dễ thương, có điều là bên trái hợp với chị hơn, men sứ trắng mịn tinh xảo, họa tiết tô điểm nhìn qua đơn giản nhưng kì thực phức tạp, rất là có phong cách."
Đương nhiên là có phong cách. Tôi tính giá một chút, hơn nửa tháng lương của tôi. Không phải là tiền lương của tôi thấp (Được rồi, tiền lương của tôi thấp) mà là giá quá cao so với một cái cốc.
"Em cũng tìm hiểu về cốc trà?"
Không có tìm hiểu, chỉ nói bậy. "Ông khách người Nhật rất thích trà nghệ, em nghe ông ấy nói nhiều nên mưa dầm thấm đất."
"Chị cảm thấy công việc của em thật thú vị, có thể học hỏi được nhiều điều." Chủ nhà tiện tay đặt cả hai cốc trà vào trong xe đẩy đồ.
"Nghe thì thú vị, làm không thú vị chút nào."
Chủ nhà bật cười. "Vậy cũng đúng."
Đi dạo siêu thị với chủ nhà, tôi rất vui vẻ, không hiểu sao, tôi cảm thấy ấm áp. Sau khi chia tay mối tình đầu, tôi sẽ không đi siêu thị với người khác, đừng nói chi là chọn lựa bắp cải trắng với đậu đũa. Dáng vẻ chủ nhà chọn bắp cải trắng thật dễ thương, chị ấy cầm gói hàng lên coi một chút, sau đó để xuống, lại cầm lên gói khác nhìn một chút, dáng vẻ hết sức nghiêm túc.
"Chị Hựu Thanh, chị đang xem gì đó?"
"Em có cảm thấy là... nó giống khuôn mặt tươi cười không?" Nói xong liếc mắt nhìn.
Tôi nhìn thử, sau đó tôi cũng cầm một gói. "Dạ... cái này khá giống."
"Cái em cầm giống trái tim." Chủ nhà nói. "Được, vậy chọn cái của em đi."
Tôi chọn dấm ở phía trước, chủ nhà đẩy xe, chị ấy từ từ đi tới. Đầu của chị ấy tựa trên bả vai tôi, tay cũng nâng lên nắm lấy tay đang cầm bình dấm của tôi. "Dấm hử?"
Chủ nhà gần như vậy, tôi cảm giác lỗ tai mình đỏ lên. "Dạ... Chua nhưng không chát, cái này là dấm lão Trần ở Sơn Tây."
"Điều này chị biết , đất đai Sơn Tây khá cứng rắn, dấm có từ tác dụng mềm hóa."
"Đúng đó, người Sơn Tây thích ăn bột mì, hoa màu, dấm giúp hỗ trợ tiêu hóa."
Chủ nhà tròn xoe hai mắt, sau đó ôm đầu vai của tôi. "Chuyên đề lần này của chị là mỹ thực, em giúp chị tìm lỗi nha?"
"Tìm lỗi?"
"Được không?" Chủ nhà kéo dài thanh âm, có ý làm nũng.
"Thật ra em không biết nhiều..." Lỗ tai tôi đỏ lên. "Em chỉ hiểu biết về món ăn Tương*."
"Không sao, em nấu ăn cừ như vậy mà. Không như chị, ngũ cốc rau quả không phân biệt được, còn bắt chước người ta viết mỹ thực."
"Đâu có. Rất nhiều nhà phê bình ẩm thực đều như vậy." Có lẽ vậy?
Chủ nhà chớp mắt. "Em thật tốt bụng."
Tôi lại khom lưng, rõ ràng là lời khách sáo, vậy mà hết lần này đến lần khác đảo vòng vo trong lỗ tai tôi.
Sau khi quay về, chủ nhà cho tôi xem bản thảo của chị ấy. Bản thảo có mười ba tờ, hơn mười nghìn chữ. Mặc dù chủ nhà nấu ăn không ngon nhưng vẻ đẹp mỹ thực chị ấy viết thật sự vô cùng hoàn hảo, thoạt nhìn rất ngon miệng. Nếu là tôi, nhất định tôi không viết được, bởi vì bình thường tôi chỉ viết công văn, cũng ít khi gửi tin nhắn cho bạn bè.
"Thế nào?" Chủ nhà pha cho tôi một ly trà sữa.
Tôi chỉ chỉ bụng. "Đói quá, đọc xong thật đói bụng."
Chủ nhà bật cười. "Chị nấu cho em tô mì nhé?"
Ấy...
Chủ nhà xuống bếp, vậy tôi không đói bụng nữa. "Chị đói không? Mua nhiều đồ như vậy, có thể làm bữa khuya đó."
Chủ nhà suy nghĩ một chút. "Được."
Tôi chỉ cho chủ nhà vài chi tiết nấu nướng. "Món cay Tứ Xuyên, Gà chiên ớt. Thịt gà phải ngoài giòn, trong mềm. Muốn được như vậy phải sử dụng hơn nửa chảo dầu, khi dầu đủ nóng, không quá nóng thì cho thịt gà vào, lượng nước bên trong thịt gà chưa mất hết mà phía ngoài đã giòn tan. Người dân thường làm món này hằng ngày sẽ không dùng được nhiều dầu như vậy, ít dầu vẫn có thể xào, nhưng thịt gà mất lượng nước nên sẽ hơi khô.
Chủ nhà gật đầu, chờ tôi đứng dậy, chị ấy ngồi ngay vào máy tính bắt đầu sửa đổi.
Bữa khuya ăn cái gì? Vẫn là dễ tiêu một chút, tôi chuẩn bị nấu cháo. Phòng bếp của chủ nhà rất rộng, cũng rất sạch sẽ, không có mùi khói lửa. Khi cháo nhừ, tôi làm thêm vài món ăn nguội. Đối với tôi, nấu nướng giống như nghỉ ngơi, cũng giống như lúc trước khi còn đi học, mỗi khi căng thẳng chuyện bài vở, tôi thường giặt đồ để giảm áp lực, so với nằm ì trên giường thì giặt đồ thoải mái hơn.
Lúc đi ra, chủ nhà vẫn đang kiểm tra bản thảo.
"Em xem thử, còn chỗ nào cần chỉnh sửa không?"
"Được." Tôi chùi tay.
Chủ nhà viết rất cẩn thận tỉ mỉ, có nét giống với văn phong của luận văn tốt nghiệp, từ ngữ hoàn mỹ, nói có sách, mách có chứng. "Chị Hựu Thanh, chị viết hay ghê."
Mặc dù tôi đã từng khen rồi, nhưng khi nhìn lại vẫn cảm khái lần nữa."Chị, nghề nghiệp bây giờ là nghề chị muốn làm à?"
Tôi cảm thấy mình hỏi nhảm, nhất định là muốn rồi.
Nét mặt chủ nhà trầm ngâm một chút. "Ừm..."
"Thật ra cũng không hẳn."
"Không hẳn?"
"Không nói chuyện này nữa, chị giúp em một tay nha?" Chủ nhà đổi đề tài.
"Không cần, bây giờ em có thể bưng ra rồi."
"Chị bưng phụ em."
Ăn qua loa một chút, chủ nhà ăn không nhiều, chị ấy chỉ húp một ít cháo. Lúc này tôi mới nghĩ đến, người tự hạn chế như chủ nhà, chắc chắn chị ấy sẽ không ăn khuya đâu? Cái này...Có lẽ...chị ấy sợ tôi đói bụng?
Lúc trở về nhà, chủ nhà gọi tôi lại, chị ấy đưa cho tôi một cái cốc men trắng. "Có một cái hợp với em nên sẵn dịp chị mua cho em luôn."
Tôi ngẩn người, sau đó nhận lấy chiếc cốc. Ơ? Khi còn nhỏ, có phải chúng ta thường thích tặng ly, sau đó hứa hẹn bên nhau trọn đời không? Dĩ nhiên tôi là người ưa e thẹn, chắc chắn tôi không dám nói ra lời chọc ghẹo chủ nhà như vậy. Cho nên tôi rất lễ phép, còn thiếu mỗi cúi người chào. "Cảm ơn chị Hựu Thanh."
Cái cốc này gần bằng nửa tháng lương của tôi, chủ nhà nói tặng là tặng. Tôi cắn móng tay, vậy tôi nên tặng lại chị ấy gì đây? Thật là... chủ nhà vừa tặng lắc tay, vừa tặng đồ ăn, bây giờ chị ấy còn tặng cả đời, tôi nên đáp lễ như thế nào đây?
"Chị Hựu Thanh, chị có thích cái gì không?" Suy nghĩ hồi lâu, tôi quyết định hỏi chủ nhà, tôi gửi tin nhắn thứ nhất cho chủ nhà.
"Em muốn tặng quà cho chị ư?"
"Dạ." Tôi đánh chữ. "Chị Hựu Thanh, chị để em tặng đi, bằng không em nhận nhiều đồ của chị như vậy, lương tâm em cắn rứt."
"Chị có hai vé xem nhạc kịch ở nhà hát, tối thứ bảy này, em có rảnh không?"
"Dạ?"
"Chị tặng em là được rồi." Chủ nhà gửi một icon nghịch ngợm.
--------------------------
* Trích từ bài thơ Giai nhân của Đỗ Phủ.
*Tương: Tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.