"Anh cũng không biết nói sao..." Tiểu Nguyên gãi gãi ót. "Trước đó, anh rất ghét chuyện hẹn hò ấy..."
"Yêu rồi?" Tiểu Giản hào hứng. "Thành đôi rồi hả?"
"Chưa đâu, bọn anh mới đi ăn chung vài lần thôi, cảm giác rất hợp nhau." Tiểu Nguyên nói.
"Vậy được rồi." Tiểu giản cười gian. "Thành công phải đãi bọn em ăn nha."
"Vẫn chưa xem tuổi mà."
"Anh kể tụi em nghe đi, tụi em tư vấn cho."
Tiểu Nguyên suy nghĩ. "Đối phương nhỏ tuổi hơn anh."
"Nhỏ hơn bao nhiêu?"
"Tháng sáu, tháng bảy năm nay mới tốt nghiệp."
"Còn là sinh viên?" Tiểu Giản chép miệng. "Dạo này, các bậc phụ huynh cũng thật nóng lòng."
"Em ấy cũng không chịu, đùn đẩy vài lần. Sau đó, ba mẹ làm căng, em ấy mới nghĩ là ra ngoài quen biết thêm bạn bè."
"Tuổi còn trẻ lại chịu xem mắt, không phải cô ta chỉ diễn cho gia đình xem sao?" Tiểu Giản cười gian. "Bất quá khẩu vị của đàn ông mấy người thật giống nhau."
"Giống cái gì?"
"Cao thấp mập ốm gì đều thích gái trẻ."
"Em đừng chọc anh." Tiểu Nguyên ngượng ngùng nói. "Không phải em nói bày chiêu cho anh à?"
"Nữ sinh tuổi này vẫn khá dễ dụ." Tiểu Giản nói. "Mấy cô đấy sẽ không mở miệng đòi anh phải có nhà, có xe, có tương lai."
"Thật ra nói dễ dụ nhưng cũng không hẳn dụ dễ." Tiểu Giản suy nghĩ xong bổ sung thêm. "Nữ sinh tuổi này rất nổi loạn..."
"Anh cảm thấy em ấy vô cùng tốt, cũng rất hiền lành." Tiểu Nguyên nói. "Chủ yếu là bạn trai cũ của em ấy muốn quay lại mới em ấy..."
"Sao sao?"
"Bạn trai cũ em ấy là bạn đại học, bọn họ quen nhau khoảng ba năm, gần đây hai người vì công việc mà cãi nhau. Em ấy cảm thấy tên bạn trai đó thay đổi rồi. Anh luôn cảm thấy bản thân thừa nước đục béo cò." Tiểu Nguyên nói.
"Tình huống như thế, anh nên yên lặng theo dõi diễn biến thôi." Tôi góp lời. "Tình cảm ba năm không thể nói bỏ là bỏ được."
"Tiểu Hoàn, chuyện này em không hiểu rồi." Tiểu Giản nói. "Chị cảm thấy bạn trai của em ấy không ổn, quen nhau ba năm mà người nhà em còn giật dây em ấy đi xem mắt. Có thể nhìn ra người bạn trai này không có chút trọng lượng nào, ít nhất là người nhà em ấy không chấp thuận."
"Chị chưa từng thấy chuyện tình cảm không được gia đình chấp nhận nào có được cái kết đẹp." Tiểu Giản am tường nói.
Tiểu Nguyên ngó tôi, sau đó anh ấy lại quay sang nhìn Tiểu Giản. "Tiểu Giản, em nói cái gì đó."
Được rồi. Tiểu Nguyên đang để ý đến cảm thụ của tôi.
"À..." Tiểu Giản ngó tôi, rồi nhìn Tiểu Nguyên. "Mặc dù nói như vậy có hơi tàn nhẫn với Trưởng phòng Triệu nhưng anh cũng thấy đó..."
"Tiểu Giản, chị muốn chết hả..." Tôi cấu véo cánh tay Tiểu Giản.
"Khó lắm mới gặp được người mình có cảm giác, thử đi anh." Dáng vẻ Tiểu Giản không ngại việc lớn.
"Trưởng... Tiểu Hoàn, em thấy sao?" Tiểu Nguyên lại hỏi tôi.
"Suy nghĩ của em khá bảo thủ, chắc là không có giá trị tham khảo." Tôi nói tiếp. "Anh xem em ế bấy lâu, anh hỏi ý em thì không biết anh sẽ ế đến bao giờ."
Tiểu Giản dùng tay làm thành hình trái tim. "Tiểu Nguyên, mạnh dạn lên, thuận theo cảm giác của mình đi."
"Được..." Dường như Tiểu Nguyên đã bị tác động. "Anh cũng rất thích cô gái này..."
"Em cảm thấy việc khiến em ấy lo lắng nhất hiện nay là công việc, anh có thể góp ý chuyện với em ấy." Tiểu Giản nói.
Tiếp đó, Tiểu Giản lại chỉ thêm vài chiêu, Tiểu Nguyên gật đầu dạ thưa, anh ấy còn muốn mời Tiểu Giản và tôi ăn tối.
Ra khỏi phòng nghỉ ngơi, tôi kéo Tiểu Giản. "Tiểu Giản, chị làm vậy có ổn không vậy? Cô bé kia vẫn chưa dứt khoát với bạn trai..."
"Tiểu Hoàn, em lâu quá không bàn chuyện yêu đương rồi." Tiểu Giản nói. "Em không thấy nét mặt hớn hở vừa rồi của Tiểu Nguyên khi nói chuyện phiếm với cô bé kia hả. Chị đoán ấy, tình cảm giữa cô gái đó với bạn trai cũng không sâu sắc lắm đâu."
"Đa số nữ sinh đều không qua được cửa ải này. Quá quen sự tồn tại của đối phương, mặc dù biết người đó không phải là người thích hợp." Tiểu Giản nói vô cùng sâu sắc.
"Tiểu Giản, chị đã từng trải qua hả?"
"Đời người sẽ có lúc gặp phải kẻ không ra gì." Tiểu Giản khoác đầu vai tôi. "Nói đến việc này, chị thật bội phục em, buông tay kịp thời giảm tổn thương."
"Giảm tổn thương gì chứ, thời gian gần đây em mới hồi phục."
"Con người chứ có phải cây cỏ đâu, bị chém chảy máu, tất nhiên cần thời gian chữa lành." Tiểu Giản nói. "Em xem Tiểu Nguyên cũng yêu đương rồi. Em cũng thăng chức rồi, có phải em nên cân nhắc rồi không?"
"Không phải là chị cũng độc thân sao?"
Tiểu Giản bật cười, lau lau khóe mắt. "Tình huống của chúng ta không giống nhau, Tiểu Hoàn, em tìm người yêu, còn chị tìm đàn ông để kết hôn."
"Cũng như nhau, bộ tìm người kết hôn là không yêu hả?"
"Vậy trước tiên người đó phải thích hợp để cưới rồi mới tính tiếp."
"Trước khi gặp chị, em cứ tưởng người thích hợp để cưới là người đủ tuổi kết hôn theo luật định."
"Chị cảm thấy chủ nhà của em cũng không tệ..."
"Đừng... em sai rồi."
"Ngoan." Tiểu Giản nói xong còn vỗ vỗ bả vai tôi.
Tan ca, chủ nhà đến đón tôi, chúng tôi cùng nhau đến sân bay tiễn mẹ tôi. Mẹ tôi định ở chơi thêm vài ngày nhưng bà ấy nghe nói cha tôi giận dỗi ở nhà, không chịu ăn cơm.
"Đáng lý phải bỏ đói ông già đó, cho đói chết cái tính nết khó ưa của ổng." Mẹ tôi nói. "Thật là hết cách, càng già càng như con nít."
"Mẹ, mẹ trở về đi, không cần lo cho con."
"Con là cái đứa vô lương tâm, mẹ không thèm lo lắng cho con." Mẹ trừng mắt với tôi. Ngược lại, khi bà ấy quay sang chủ nhà thì ngay lập tức lộ ra vẻ mặt hiền từ. "Hựu Thanh à, con phải chú ý sức khỏe, công việc của con cực khổ quá, cả ngày phải dán mắt vào máy vi tính."
"Mẹ, con còn phải đi công trường nữa nè."
"Vậy ha." Mẹ tôi lạnh nhạt. "Vậy con cẩn thận chút, nhớ đội nón bảo hộ."
Đối với hành vi phân biệt đối xử của mẹ, tôi không dám kháng nghị. Dù sao đúng là đã lâu tôi không về thăm hai người bọn họ.
Càm ràm, cằn nhằn xong. Mẹ tôi lại nhắc đến chuyện ăn cơm đúng bữa, xong xuôi mẹ tôi thở dài một hơi. "Có thời gian thì về thăm nhà, ngày nào cha con cũng đến phòng con ngồi hồi lâu."
"Dạ được, chờ cha bớt giận, con sẽ về."
Nhìn bóng lưng mẹ, tôi nhớ lại lúc mình còn học đại học. Mỗi lần tôi quay về trường, cha mẹ đều sẽ tiễn tôi đến trạm xe, lần nào họ cũng dõi mắt theo cho đến khi tôi lên xe, bọn họ đã nhìn bóng lưng tôi rời đi quá nhiều lần. Ly biệt lúc nào cũng khó chịu.
"Tiểu Hoàn, dì vào rồi."
"Dạ..."
"Chúng ta đi thôi." Chủ nhà vươn tay vuốt vuốt đầu tôi. "Hôm nay không nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn."
"Trong nhà còn đồ ăn, hay là chúng ta về nhà ăn đi."
"Được thôi, chị làm trợ thủ cho em."
Ăn cơm tối xong, chủ nhà quay về phòng đánh máy. Tôi tính toán thời gian, gửi tin nhắn cho mẹ lúc rạng sáng. "Mẹ, xuống máy bay chưa?"
"Xuống lâu rồi, cha con đến đón mẹ."
"Về nhà chưa?"
"Vẫn chưa, cha con lái xe chậm rì."
"Chậm mới tốt, an toàn."
"Đúng rồi, mẹ có chuyện muốn hỏi con."
"Chuyện gì?"
"Hựu Thanh có người yêu chưa?"
"Sao mẹ không hỏi chị ấy?"
"Sao mẹ hỏi được. Nếu mẹ hỏi, người ta cảnh giác thì sao?"
"Hả?" Tôi gửi icon nghi vấn.
"Mẹ muốn tốt cho con thôi." Tin nhắn trả lời của mẹ tôi đến rất nhanh, tôi có thể tưởng tượng ra giọng điệu thiết tha của bà ấy. "Tề Tiêu đá con rất khéo, mẹ cảm thấy Hựu Thanh tốt gấp mười, gấp trăm lần nó."
"Mẹ, mẹ muốn làm gì?"
"Ôi chao, coi nè, avatar của Hựu Thanh là Đạo Đạo. Khó chịu ghê, con bé xinh đẹp như vậy, tại sao lại để avatar là hình con chó ngu ngốc."
"Mẹ?? Mẹ thêm bạn chị Hựu Thanh lúc nào?"
"Mẹ con có bãn lãnh mà, mẹ còn thêm toàn bộ bạn bè của con." Tiếp theo, mẹ tôi gửi qua icon nâng ly.
"Tha cho con QAQ."
"Con vẫn chưa trả lời mẹ, Hựu Thanh có người yêu chưa?"
"...Con ngủ, khuya lắm rồi."
"... Ma mới tin, vài ngày trước mẹ nhìn thấy rạng sáng danh sách bạn bè của con đều online, đêm khuya mấy thanh niên mới bắt đầu hoạt động."
"Mẹ nhìn lầm rồi."
"Ô hay, vậy e rằng mẹ không biết chữ." Mẹ gửi vài icon cuòi mỉm. "Chuyện con tìm người yêu, không thể trông cậy hết vào con được."
"Chị Hựu Thanh và con không có gì." Mặc dù, tôi rất hi vọng có chút gì đó.
"Nhìn ra được."
"Mẹ, không phải mẹ phản đối con yêu phụ nữ à?"
Mẹ tôi gửi icon liếc mắt. "Tướng mạo của Tề Tiêu, cha mẹ ai có thề đồng ý chớ?"
"???"
"Cũng không thể chê con xấu, chỉ có thể nói mẹ quá xinh đẹp, nhưng gen xinh đẹp của mẹ đều bị cha con pha loãng. Nếu gia đình thêm một đứa như Tề Tiêu, vậy nhà chúng ta không cần ra ngoài gặp người ta nữa."
"... Nhất thời con không biết nói gì."
"Con bé Hựu Thanh này, mẹ càng nhìn càng thích." Mẹ tôi trả lời. "Mẹ nói con nghe, nếu con dắt Hựu Thanh về nhà ra mắt cha con thì xem như thành công hơn phân nửa rồi."
"Mẹ, mẹ kích động con cũng vô dụng thôi."
"Dù sao thì con phải nghe mẹ sắp xếp, biết không?"
Cuối cùng tôi đã biết vì sao mình không có chính kiến, đó là do từ nhỏ đến lớn đều bị mẹ tôi làm chủ. "Con hơi nhức đầu*."
"Vuông* chỗ nào? Con tròn trịa muốn chết."
*Mẹ chơi chữ. Nhức đầu với vuông viết giống nhau.
"Cha con lớn lên mặt chữ điền, cũng may con không giống ông ấy, mặc dù con cũng không giống mẹ."
Đến lúc mẹ tôi về nhà, bà ấy liền cho tôi "lui xuống". Mặc dù, tôi còn muốn khuyên can bà ấy thêm vài câu nữa.
"Người làm mẹ lẽ nào lại hại con?"
"Nhưng trước giờ mẹ luôn thích xem con làm trò cười."
"Đừng có sợ sệt, y chang đàn bà."
"QAQ, mẹ nói gì đó, con vốn là một thiếu nữ mỏng manh, ơ này?"
Mẹ tôi không để ý đến tôi, tôi đoán là bà ấy chê tôi phiền cho nên ẩn tôi rồi? Tại sao xung quanh tôi một người, hai người đều đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ... bản chất tôi là M*?
*Masochism
"Chị Hựu Thanh, ngủ ngon~" Trước khi ngủ, tôi gửi tin nhắn cho chủ nhà.
"Ngủ ngon."
"Ơ, chị Hựu Thanh vẫn còn online à?" Tôi lập tức trả lời. Bình thường giờ này chủ nhà đã sớm ngủ rồi.
"Sắp ngủ rồi, chị đang nói chuyện với mẹ em." Chủ nhà gửi icon nghịch ngợm. "Chị cảm thấy dì thú vị thật đấy."
"Dạ? Chị Hựu Thanh, chị thêm bạn mẹ em lúc nào vậy?"
"Không nhớ rõ, hình như vài ngày trước, dì nói muốn tập làm thơ ấy mà."
Ôi, mẹ tôi thật là... lắm chiêu.