Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 41: - Hòa tan



"Chị đã biết." Chủ nhà ngắt lời tôi.
"Dạ..."
Chị ấy trầm ngâm một lúc. "Lẽ ra hôm qua chị không nên nổi nóng với em."
"Không sao. Chị nổi giận với em vẫn tốt hơn là chị không để ý đến em."
"Chị không muốn em nhìn thấy bộ mặt đó của chị."
Tôi ngước mắt nhìn chủ nhà.
"Chị không muốn em cảm thấy chị là người vui buồn thất thường."
"Sao lại như vậy, chị Hựu Thanh vẫn luôn là người rất đỗi dịu dàng." Tôi nói tiếp: "Em hy vọng chị Hựu Thanh phát cáu với em chứ không phải chị thấy con người em có vấn đề mà dần dần xa cách em."
"Em phát hiện một người có vấn đề sẽ dần dần tránh xa người đó?"
"Dạ... Cũng tùy vấn đề." Nói tới nói lui, tôi cảm giác chủ đề lại ngoặt về phía tôi.
"Thật ra chị rất để ý cách nhìn của em, chị cũng không biết tại sao. Có lẽ là do lâu quá chị không [I]quen thân*[/I] với ai khác."
Quen thân*... Tôi thề, thời điểm nghiêm túc như lúc này, không phải tôi cố tình hiểu sai. Nhưng vừa nghĩ đến... Chủ nhà "thâm giao"* tôi... Tôi có hơi mất kiểm soát, tôi có cảm giác như mình có thể ăn thêm mười hộp đậu hủ thúi nữa. "Dạ..."
*Phân tích chữ "Thâm giao" ra có vẻ"đen tối", thâm là sâu, giao là giao hợp. (Hoặc do editor đen tối =.=)
"Cái hộp sắp bị em đâm thủng rồi, em đang nghĩ gì thế?"
"Hở... Đậu hủ thúi này ăn ngon ghê." Tôi vội dừng tay, lấy cây tăm ghim một khối. "Chị Hựu Thanh, chị không ăn thật hả?"
"Vậy chị ăn một miếng nữa." Chủ nhà ghé sát vào, tôi nhìn chằm chằm môi chị ấy, nuốt nước miếng một cái. Đôi môi chủ nhà rất đẹp, màu son hơi nhạt nhưng trông rất trơn bóng.
Tôi nhìn chủ nhà chậm rãi nhai, tôi nhỏ giọng nói: "Nếu chị thật sự không ăn nổi thì cứ nhả ra."
"Ngon." Chủ nhà nói xong còn cong khóe môi.
Ôm tim, chị cười quá mức phạm quy. Tôi cảm giác như chỉ trong mấy giây đồng hồ bản thân đã biến thành kẻ mê gái.
Chủ nhà ăn uống rất ít, chị ấy chỉ ăn chút quà vặt đã không thể ăn cơm trưa nổi rồi. Bọn tôi đi dạo đến hai ba giờ trưa mới vào một quán ăn Tương để nếm thử vài món ăn đặc sắc.
"Mấy món này đừng làm cay." Sau khi chủ nhà chọn xong, tôi căn dặn nhân viên phục vụ không bỏ ớt vào món ăn.
"Vẫn làm cay đi, đến Hồ Nam mà không ăn cay, chị cảm thấy phí công."
"Vậy cũng được." Tôi quay đầu hỏi nhân viên phục vụ. "Có trà tía tô không?"
"Không có." Nhân viên phục vụ nói: "Có nước ô mai ướp lạnh, quán cố tình chuẩn bị cho những vị khách không thể ăn cay được."
"Hay quá, lấy hai chén ô mai đi."
Đợi nước ô mai được bưng lên, tôi đặt cả hai chén trước mặt chủ nhà. "Quán này lên món rất nhanh, lần trước em dắt đồng nghiệp đi một lần, người đó bị cay đến khóc luôn nhưng mà nước trị cay vẫn chưa kịp đem ra."
"Chị ăn món em xào thấy bình thường mà."
"Đó là do ớt ở Thượng Hải không cay."
"Ừm, cũng có thể là vậy. Người Thượng Hải thường nấu theo kiểu Giang Nam, chuộng ngọt đường."
Món ăn dọn lên rất nhanh, quán này có hiệu suất ghê. Khi còn học Đại học, tôi có tham dự buổi diễn thuyết của một Giáo sư, bà ấy nói về lý thuyết thị trường. Nhiều thứ nhìn có vẻ hiệu suất không giống nhau nhưng thật ra đều giống nhau. Dù là một tiệm cơm đông đúc hay một nhà hàng vắng khách đều như nhau. Mặc dù tiệm cơm đông khách nhưng chắc chắn số lượng nhân viên và hiệu suất làm việc của họ sẽ tăng, đây gọi là đáp ứng thị trường. Còn nhà hàng mặc dù vắng khách nhưng quản lý lỏng lẻo thì nhân viên phục vụ khá mất tập trung.
"Món Tương đúng là nhiều dầu mỡ, đậm màu." Chủ nhà cầm đũa. "Món này là đầu cá sốt ớt hả?"
"Đúng rồi." Tôi gật đầu.
"Cá mè?" Chủ nhà gắp một khối thịt đầu cá trắng nộn, phía trên miếng thịt còn bốc khói nóng hổi, tỏa hương thơm lừng.
"Dạ, cá mè hoa."
Chủ nhà cắn một miếng thịt nhỏ trên đũa. "Non mềm thật."
Tôi gắp một miếng. "Món này nấu khá ngon, sốt ớt cũng rất vừa miệng."
"Chị muốn nếm thử sốt ớt."
"Hơi cay đó."
"Thơm quá."
Đầu cá được bao phủ bởi một lớp ớt nóng hừng hực, trông vô cùng kích thích vị giác. Chủ nhà thử một miếng, lập tức bị cay. Chị ấy le lưỡi. "Cay thật."
"Ớt băm Hồ Nam là một loại thực phẩm khá có tiếng, rất nhiều chỗ dùng nó để ăn với cơm."
Chủ nhà nhấp chút nước ô mai. "Quả thật ăn nó với cơm sẽ kích thích cảm giác thèm ăn. Nghe nói mỗi nhà Hồ Nam đều làm cái này, dì cũng làm hả?"
"Cũng không phải nhà nào cũng có, nhà nào thích ăn cay đều sẽ làm một hũ." Tôi nói tiếp: "Lúc em còn đi học, mẹ em thường xuyên làm, còn làm thêm rất nhiều thịt cá khô để em mang đến trường. Cơm ở trường học rất đạm bạc cho nên em ăn cơm với những thứ này."
"Cảm giác thích lắm ha."
"Đúng vậy đó, khi đó bạn cùng phòng em cũng sẽ mang theo đồ, bọn em chia cho nhau."
"Ửm... Lúc chị đi học toàn là ăn cơm tiệm, chị thảm thương ghê." Đôi môi chủ nhà bị cay đỏ rực, chị ấy bĩu môi trông rất đáng thương. "Chị cũng muốn ăn ớt băm, cả thịt cá khô nữa."
"Vậy chờ về nhà, em ướp cho chị ăn?" Thuận miệng nói thế, tôi nhận ra ngay lập tức, từ lúc nào căn hộ thuê biến thành nhà tôi vậy?
Dường như chủ nhà không nhận ra tôi "lỡ lời", chị ấy cắn đầu đũa màu trắng. "Được."
"Chừng nào em làm, nhớ gọi chị giúp một tay. Chị muốn học nghề." Chủ nhà bổ sung thêm.
"Đồ ướp nên ăn ít thôi, có nhiều bài báo nói ăn nó nhiều không tốt cho cơ thể."
"Ừm, chị chỉ muốn làm thử một chút cho người nhà chị nếm thử."
Đối với tài năng nấu nướng của chủ nhà, tôi cảm giác mình thật sự có lỗi với người nhà của chị ấy. "Hay là em làm nhiều một chút, đến lúc đó chị cầm về cho gia đình."
"Ừ, được. Hiện tại, chị của chị sinh xong rồi. Vài ngày nữa, chị gọi bọn họ đến nếm thử tay nghề của em, tay nghề của đầu bếp."
Hả...
"Em không thích hả?" Chủ nhà thấy tôi không đáp, chị ấy hỏi lại.
"Đâu có... Chỉ là em không dám bêu xấu." Yêu đương còn chưa nói đã ra mắt người nhà, thật ngượng ngùng...
"Làm gì có, em rất xinh đẹp." Chủ nhà cười cười, cầm tay tôi. "Có thể nể mặt chị không?"
Hai ngày trước, bạn trai Tiểu Giản cầu tôi nể mặt, lòng tôi vẫn có chút chán ghét, tôi cảm giác đối phương ân cần thái quá. Bây giờ, chủ nhà hỏi tôi, lòng tôi nguyện ý tám trăm lần. Quả nhiên, chuyện gì cũng phải nhìn mặt. "Dạ... Vậy để em chuẩn bị kỹ."
"Không việc gì, bình thường em làm sao thì làm vậy. Đã rất tốt rồi."
"Dạ." Ngoài miệng tôi tùy tiện kể tên vài món ăn nhưng trong lòng tôi đã sớm sắp xếp một bữa mãn hán toàn tịch*.
*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Ăn xong bữa cơm, chủ nhà cũng bị cay hết chịu nổi, chị ấy uống hết hai chén ô mai.
Buổi chiều lúc bọn tôi đang dạo phố, mẹ tôi gọi đến, bà ấy nghe nói chủ nhà muốn ăn cay cho nên đã đến nhà dì nào đó xin một hũ ớt bầm, còn hỏi chừng nào bọn tôi về nhà ăn cơm.
Nghe đến ớt, khóe môi chủ nhà rõ ràng run run.
"Mẹ, mẹ đừng bỏ ớt."
Đối với người Hồ Nam đừng bỏ ớt chính là bỏ ít một chút. Về đến nhà, bọn tôi trơ mắt. "Mẹ, sao mẹ còn bỏ ớt?"
"Đã bỏ rất ít rồi."
Chủ nhà và tôi vừa ăn trưa xong, không thể nào ăn cơm tối nổi. Ăn cơm tối xong, mẹ tôi kéo chủ nhà đi xem phim truyền hình. Cha tôi nhìn lướt qua tôi một cái rồi đi vào thư phòng. Tôi cân nhắc, sau đó tôi cũng chậm rì nối bước vào thư phòng. Ngày mai, tôi phải quay về Thượng Hải rồi mà tôi vẫn chưa nói được mấy câu với cha.
"Cha, sáng mai con lên máy bay."
"Ừm." Cha tôi đeo kính lão, ông ấy đang đọc một quyển sách rất dày. Cha tôi kề sát quyển sách, dường như ông ấy đang dò chữ.
"Cha, cha đang đọc gì vậy?"
"Đồng nghiệp mới viết sách, nhờ cha sửa lỗi."
"Con đọc giùm cha nha." Cha mẹ tôi đều làm việc ở toà soạn. Khi tôi còn bé, cha tôi muốn hun đúc tôi cho nên ông ấy thường bắt tôi đọc rất nhiều sách. Những lúc đấy, ông ấy nằm đung đưa trên ghế dựa, cầm cây quạt phe phẩy, còn tôi ngồi trên cái ghế nhỏ đọc sách.
"Ừm, con đọc đi."
Tôi cầm quyển sách lên, nó là bản tiếng Anh. Tôi đọc vài đoạn, ngưng lại nhiều lần do sách này có nhiều thuật ngữ chuyên ngành. Tôi đọc mà lòng sợ sệt, nếu là trước đây cha tôi nhất định không nghe nổi kiểu đọc này, ông ấy sẽ mắng tôi là làm hỏng văn phong của người viết sách.
Ngoài ý muốn chính là cha tôi không có ngắt lời tôi.
"Đừng có bắt con đọc sách." Chưa được bao lâu, mẹ tôi bước vào. "Để con nó chuẩn bị, ngày mai nó còn phải quay về Thượng Hải."
"Ừm, được." Cha tôi tháo kính xuống. "Ngày mai, cha đưa hai đứa đến sân bay."
"Không sao, ngày mai cha mẹ còn phải đi làm, con..."
"Chúng ta có thể nhìn con thêm vài lần, để cha con đưa con đi đi." Mẹ tôi nói.
"Dạ, được."
Lúc tôi chuẩn bị rời thư phòng thì tôi nhìn thấy một quyển tập quen quen. Ơ? Không phải là quyển tập học tiếng Nhật của tôi ư?
Buổi tối, tôi đến thư phòng lấy đồ, chợt nhớ đến quyển tập học tiếng Nhật. Nó được đặt bên phải bàn đọc sách, ngoài ra còn có hai quyển sách tiếng Nhật sơ cấp, hai quyển này có hơi nhàu, cha mẹ tự học tiếng Nhật? Tôi lật quyển tập trên bàn, quả thật là quyển tôi học tiếng Nhật, hơn nữa... nó còn rất điệu đà... Trang đầu tiên là lời bài hát <世界中の谁よりきっと> (Surely More Than Anyone Else in the World)[/COLOR].
Thời Đại học, khi tôi học tiếng Nhật là lúc Tề Tiêu và tôi đang yêu nhau, tất nhiên không thể thiếu mấy câu sến súa rồi.
Oh sh*t!... Đúng là mấy lời hứa suông mà. Hiện tại da mặt tôi dày thế nhưng khi đối diện với vẻ ngây ngô khi xưa của bản thân vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết. Trời ạ, còn để cho cha mẹ tôi thấy nữa. Không được, tôi phải tranh thủ "hủy thi diệt tích".
"Con làm gì đó?"
"Không có..."
Tôi vẫn chưa kịp làm gì đã bị mẹ tôi bắt tại trận. Bà ấy lấy quyển tập trong tay tôi. "Cuốn này là cha con dịch đó. Hai năm trước, mẹ phát hiện ổng phiên dịch cuốn vở này, lầm lì không nói tiếng nào."
"Cha dịch cuốn này làm..."
"Cô nghĩ hai người già bọn tôi cũng không tim không phổi như cô à?"
Mẹ tôi nói thế, tôi cũng không dám hó hé gì nữa.
"Cũng không biết cha con nghĩ gì, con không có ở nhà, dịch thứ này có ý nghĩa gì chứ." Mẹ tôi nói: "Haiii, sau này mẹ nghĩ lại, có lẽ là ổng muốn hiểu con đấy, đồ của con để ở nhà cũng không nhiều."
"Đoạn đầu chính là mẹ dịch. " Mẹ tôi lật trang đầu tiên ra, vụng về đọc tiếng Nhật: "世界中の谁よりきっと热い梦见てたから,目覚めてはじめて気づくつのる想いに "(The dream's more passionate than anyone else in the world, When I waked up I realize for the first time how my feeling has grown) là tâm trạng của con lúc đó hả?"
... là lời bài hát.
"Tình yêu như vậy, vốn đã không dễ dàng. Cha mẹ không ủng hộ con thì còn ai chấp nhận con."
"Mẹ..." Nghe lời của mẹ, tôi lặng đi.
"Cha mẹ đọc nó rồi nghĩ đến tâm trạng của con khi đó, tất cả những cảm xúc này đều là vô giá đối với cha mẹ." Mẹ tôi cười hiền từ.
Tôi nhìn mẹ.
Dường như đôi khi chính là như vậy. Lúc bạn cố gắng vùng vẫy thoát khỏi quá khứ thì có nhiều người lại tận hưởng kí ức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.