Chủ Nhà Ơi, Cúp Nước Rồi

Chương 44: - Bữa tối dưới ánh nến



"Giới thiệu gia đình thì chán ngắt, còn giới thiệu cô bé thì phụ họa thêm. Hựu Thanh, đây đâu phải tác phong bình thường của em." Hạ Hựu Lam chọc ghẹo.
Dường như chủ nhà đã quen với sự trêu chọc của chị mình, chị ấy chỉ cười cười, vươn tay cầm lấy vali hành lý của ba mẹ, tôi cũng nhanh chóng cầm một cái phụ chị ấy.
"Con đã đặt một bàn ở nhà hàng mà trước đây mọi người thích ăn." Chủ nhà nói.
"Ơ?" Mẹ của chị Hựu Thanh vô cùng thân thiết ôm đầu vai tôi, bà ấy quay lại nhìn chủ nhà. "Ăn bên ngoài?"
"Dạ."
"Không phải Tiểu Hoàn xuống bếp à?" Mẹ Hạ bĩu môi.
"Hựu Thanh, con sợ sức ăn của bọn ta lớn quá khiến Tiểu Hoàn vất vả hả?"
"Không thể ăn món ăn do Tiểu Hoàn nấu, vậy về nước chẳng có chút ý nghĩa nào." Không ngờ mẹ Hạ lại làm nũng với tôi.
"À... Nhưng mà con vẫn chưa mua nguyên liệu..."
"Mua nguyên liệu nhanh mà. Hiện giờ chúng ta vẫn chưa đói bụng." Mẹ Hạ vỗ tay, sau đó bà ấy chấp tay. "Dì có thể nấu chung với con không?"
Mẹ của chị Hựu Thanh không chỉ có dáng dấp trẻ trung mà hành vi cử chỉ của bà ấy cũng vô cùng... trẻ trung. "Được... Nếu dì không cảm thấy mệt..."
"Dĩ nhiên không. Bình thường bọn họ không có ai nấu cơm với dì, chỉ biết chiên trứng, Hựu Thanh còn thảm hơn, ngay cả chiên trứng nó cũng không chiên không xong."
Khi nghe mẹ Hạ nói muốn nấu cơm chung, tôi còn lo lắng không biết nhà bếp có bị nổ tung hay không bởi vì mẹ Hạ nhìn không có vẻ gì là người biết nấu ăn. Hơn nữa, chủ nhà nấu ăn kinh khủng như vậy cho nên tôi cảm thấy mẹ chị ấy cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.
Ngay sau khi tôi nhìn thấy kỹ thuật cắt rau của mẹ Hạ, tôi cảm thấy mình lo lắng "dư thừa" rồi. Nhìn mẹ Hạ nấu cơm, tôi còn tưởng rằng mình đang xem anime Tiểu Đầu Bếp Cung Đình*?Lúc mẹ Hạ nấu ăn, tôi có cảm giác như bà ấy biến thành một người khác, khí thế trở nên sắc bén hơn. Bà ấy vừa xào rau, vừa rút ba cây ngân châm từ trong ngực ra? Ngân châm? Giương mắt nhìn bà ấy ném chúng vào nước, giây tiếp theo một con cá nổi lên trên mặt nước. Tôi xỉu, trước đó tôi chỉ lo lắng mình không thể hòa hợp mẹ Hạ sẽ tạo ấn tượng xấu với bà ấy, hiện tại tôi lo lắng cho an toàn của bản thân hơn.
*Tiểu đầu bếp cung đình: [url]https://vimeo.com/105107189[/url] (cho ai muốn xem thử.)
Tôi thận trọng từ lời nói đến việc làm, làm người khiêm tốn.
Khi tôi bưng món ăn ra từ nhà bếp, tôi gặp chủ nhà. "Chị Hựu Thanh... Có phải mẹ chị nấu ăn rất giỏi không?"
"Em mau nói cho chị biết, bà ấy đã nấu những món nào."
"Dạ?"
"Chị muốn tránh."
Chủ nhà kể khi chị ấy còn bé đã ăn phải một cây ngân châm trong thịt cá.
Được rồi, khả năng nấu nướng khủng là di truyền nhiều thế hệ.
"Hựu Thanh, sao con không ăn cá vậy?" Lúc ăn cơm, mẹ Hạ còn hỏi chủ nhà.
"Ăn."
"Ăn nhiều một chút." Mẹ Hạ mỉm cười từ ái, tiếp đó bà ấy gắp cho tôi một đũa rau lớn, rau chưa chín. "Tiểu Hoàn, con nếm thử rau dì xào."
Chuyện tôi hối hận không nhiều lắm, nếu như phải kể ra thì đó chính là tại sao trước đó ba giờ tôi lại đồng ý nấu cơm với mẹ Hạ. "Dạ, được."
"Mẹ..." Chủ nhà vươn tay, chuẩn bị gắp rau trong chén tôi ra.
Tôi cản chiếc đũa của chủ nhà. "Chị Hựu Thanh, chị đừng tranh đồ ăn của em nha."
Không, chủ nhà, chị đừng rời đi mà, chị mau gắp hết rau trong chén em đi.
"Nếu nó chưa chín thì đừng ăn." Chủ nhà nói.
Món ăn "mẹ chồng" nấu, tôi ăn vào còn nhả ra ư? Đấy là rất bất kính.
"Dạ, không đâu, món này rất ngon." Nhai rất có cảm giác, lúc ăn còn nghe được tiếng nghiến răng khen khét.
"Các con đừng ngây người chứ. Mau ăn, nhiều món như vậy, mọi người đừng lãng phí tâm sức của Tiểu Hoàn và tôi." Nói xong, mẹ Hạ còn kể cho tôi nghe: "Từ khi con dạy Hựu Thanh nấu ăn, dì và nó thay phiên nhau nấu cơm cho cả nhà."
... Đều là người một nhà, tại sao phải tổn thương lẫn nhau?
Ăn xong bữa cơm này, tôi cảm giác tiêu hóa của mình không ổn. Sắc mặt những người khác đều bình thường, xem ra tôi muốn bước chân vào cửa nhà này thì phải có hệ tiêu hóa bằng sắt.
"Vẫn là về nước tốt hơn." Mẹ Hạ cảm thán nói. "Ngài Hạ, chúng ta cứ dọn đến ở chung với Hựu Thanh đi."
"Mẹ, mẹ đừng có nghĩ gì là làm đó." Hạ Hựu Lam nói: "Niếp Niếp còn nhỏ không thể rời xa mẹ được."
"Vậy mẹ mang Niếp Niếp về nước luôn."
"Mẹ đó, sao mẹ không mang cả gia đình con về nước luôn đi." Hạ Hựu Lam nói.
"Con có chồng Dương thì đã không còn là người một nhà với bọn ta rồi."
"Mẹ ấy. Gặp Hựu Thanh là đâm con liền." Hạ Hựu Lam nói.
"Hai người đừng đấu võ mồm, Tiểu Hoàn vẫn còn ở đây." Chủ nhà bưng vài đĩa trái cây đến. "Ba đâu?"
"Ba con đến thư phòng con đọc sách rồi."
Mẹ Hạ kéo tôi nói chuyện phiếm với bọn họ, tôi cũng không biết nói gì cho nên đành ngồi nghe họ nói, tôi còn có thể tình cờ nghe được một chút chuyện của chủ nhà. Đến lúc chỉ còn mẹ Hạ và tôi, bà ấy lên tiếng. "Tiểu Hoàn à, con thích Hựu Thanh không?"
"Không, không có đâu..." Không được, tại sao chưa gì tôi đã nhận tội, phải trả lời như gái thẳng. "Chị Hựu Thanh vô cùng tốt bụng, con rất thích chị ấy."
"Vậy là tốt rồi." Giọng mẹ Hạ có vẻ vui mừng. "Con đừng lo lắng, gia đình dì cũng không giống những gia đình Trung Hoa khác, bây giờ bọn dì rất mong muốn Hựu Thanh tìm được người yêu tốt..."
Cái quái gì?
"Không phải... Dì ơi, chị Hựu Thanh và con không phải như dì nghĩ." A? Lời giải thích như vậy được nói ra từ miệng tôi, cảm giác đúng là kì quái mà.
"Cũng phải. Hựu Thanh lù khù quá, con thân là con gái." Mẹ Hạ nói thêm vài câu muốn tôi thông cảm cho chủ nhà.
Diễn biến của nội dung vở kịch này... thật thú vị mà.
Dĩ nhiên, tôi vui sướng không quá nửa giờ, lúc mẹ Hạ đi tắm, Hạ Hựu Lam kéo tôi sang một bên. "Quan hệ giữa Hựu Thanh và em là gì?"
"Không..."
"Hi vọng là không."
Hạ Hựu Lam tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Nếu có thể chị hi vọng em đừng có những ý nghĩ khác với Hựu Thanh."
Người nhà này không có thảo luận nội dung trước ư? Chẳng lẽ chị gái Hạ Hựu Lam là siscon?
Người nhà chị Hựu Thanh ở không bao lâu, bọn họ đã được bạn lâu năm đón đi. Trước khi đi, ba Hạ còn đặc biệt nói với tôi một câu. "Hựu Thanh đã lâu không có bạn, cảm ơn con."
Sau khi tiễn người nhà đi, chủ nhà mời tôi dùng bữa tối dưới ánh nến, nguyên nhân chính của bữa ăn này là do chỗ bọn tôi bị cúp điện. Ngoài trời mưa dông đan xen, tiếng sấm rất lớn, một tia chớp, bầu trời nhanh chóng bị sấm xé nát.
"Chắc ngày mai mới có điện lại."
"May mà ngay mai em không phải đi làm."
"Đúng vậy, người hiện đại mà không có điện thì bất tiện đủ thứ." Cách một cây nến, chủ nhà mỉm cười nhìn tôi. "Có điều hiện tại cũng không tệ lắm, hai người chúng ta cũng rất lãng mạn."
"Chị Hựu Thanh, sao chị không giữ người nhà ở chơi thêm vài ngày?"
"Bọn họ à, chị biết họ nhất định nói lung tung với em."
Chủ nhà dừng một chút. "Dù họ nói gì, em cũng đừng để trong lòng."
"Thật ra bọn họ cũng không nói gì."
"Đến đây đi, tụi mình bắt đầu ăn."
"Dạ được." Trong nhà cúp điện, nến này là chị Hựu Thanh cố ý ra ngoài mua.
Quay lại công ty, việc đầu tiên là Tiểu Nguyên báo cáo nhưng Tiểu Nguyên rõ ràng không có tinh thần, anh ấy nhiều lần nói sai số liệu. Sau khi họp xong, sắc mặt anh ấy càng thêm mệt mỏi. Hiện giờ, Tiểu Nguyên và bạn gái đã chung sống, lúc mới bắt đầu bọn họ yêu nhau tha thiết, hiện tại bọn họ nảy sinh mâu thuẫn. Hai ngày trước trên newfeed, tôi còn thấy Tiểu Nguyên đăng ảnh mấy lon bia.
"Trưởng phòng."
"Sao?" Giờ làm việc, Tiểu Nguyên luôn kêu tôi là Trưởng phòng.
"Có phải em... đã sớm biết?"
Tôi giật thót trong lòng. "Chuyện gì?"
"Tiểu Giản đã nói với anh."
Cái bà chị Tiểu Giản không biết giữ mồm giữ miệng này. "Chị ấy nói gì với anh?"
"Em ấy nói Tiểu An là đồng tính."
"Anh đừng nghe Tiểu Giản, không phải trước kia Tiểu An từng có bạn trai à?"
Tiểu Nguyên phất tay. "Mấy ngày trước cãi vả, anh không vui cho nên anh đi uống vài ly với Tiểu Giản. Bọn anh đang uống nửa chừng thì em ấy kéo người đến chữi Tiểu Giản và anh tư tình, không biết phải trái. Cãi qua cãi lại, Tiểu Giản mới lỡ miệng."
... Tôi cũng biết con gái không thể nào giữ bí mật.
"Sau đó, anh để ý thì phát hiện Tiểu An và bạn gái cũ vẫn giữ liên lạc, bọn họ còn hẹn nhau đi du lịch sau khi tốt nghiệp, lòng anh vô cùng khó chịu."
"Trưởng phòng, tại sao trước kia em không nói với anh? Nếu em nói cho anh biết, Tiểu An và anh cũng sẽ không tiến triển nhanh như vậy."
"Thật xin lỗi..."
Tiểu Nguyên cúi đầu, cả người lộ ra vẻ chán chường.
"Vậy anh dự định?"
"Tiểu An đã mang thai con của anh, dù sao anh cũng phải chịu trách nhiệm với em ấy."
"Có lẽ hai người cần ngồi xuống nói chuyện với nhau."
Tôi dừng một chút. "Có nhiều cặp chỉ là tạm thời không hiểu nhau thôi."
"Ừm, anh sẽ nói chuyện." Tiểu Nguyên nói. "Cảm ơn Trưởng phòng."
Mang thai, vậy chuyện này càng khó giải quyết. Tiểu Nguyên nói những lời này, tôi cũng rất áy náy, trước đó tôi nên nói sớm với anh ấy.
"Tiểu Hoàn, em chưa nói với Tiểu Nguyên hả, chị tưởng em nói với anh ấy rồi, chị mới..."
Tôi kể tình hình của Tiểu Nguyên cho Tiểu Giản nghe.
"Tiểu Nguyên định sinh đứa trẻ ra?" Tiểu Giản nói: "Lần trước đi uống, anh ấy còn nói sự nghiệp đang trên đà phát triển, không muốn có gánh nặng hôn nhân quá sớm."
"Cũng đâu thể phá thai được."
Tôi đáp một câu, Tiểu Giản im lặng rất lâu mới gửi tin. "Lúc chị nghỉ việc, em đoán đúng rồi đó, chị quả thật mang thai con của Cao Tổng."
"Anh ta kêu chị phá thai."
"Bù đắp công việc này cho chị."
Tôi gửi icon "ngẩn ngơ". "Thật xin lỗi... Em lỡ lời."
"Không sao, chị nói ra cũng không phải muốn em an ủi chị." Tiểu Giản trả lời: "Sau khi phá thai, quả thật Cao Tổng đối xử tốt với chị hơn nhiều. Vài ngày trước, anh ta còn dắt chị đến cửa hàng nhẫn kim cương."
"Vậy thì được."
"Mấy ngày trước, lúc chị thử nhẫn kim cương, chị cảm giác anh ta rất quen việc dễ làm, mối quan hệ này khó giữ nổi.."
Tôi muốn khích lệ Tiểu Giản nhưng tôi vẫn không thể tìm ra điểm nào để khen tên Cao Tổng kia. Ngay từ đầu, tôi đã không có ấn tượng tốt với hắn.
"Chị thấy Tiểu Nguyên thay đổi rất nhiều, anh ấy không nhiệt huyết, cũng không còn năng lực như trước. Có lẽ là anh ấy lo lắng cho sau này." Tiểu Giản trả lời. "Ngoài tầm tay với, chị cũng không thể giúp gì cho anh ấy, chị chỉ có thể nhờ cậy em, chị em tốt à."
"Được, em sẽ cố hết sức."
"Cảm ơn."
Nhìn Tiểu Giản "cảm ơn", tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Không phải là Tiểu Giản yêu Tiểu Nguyên chứ? Nếu thật sự là thế, vậy chẳng phải tôi ngớ ngẩn quá rồi ư? Rõ ràng tôi không hề cảm nhận được chút tình yêu dị tính nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.